Chương 28: Tả Hàn Yên
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiên duỗi mình một cái:
“Thật sảng khoái!”
Tả Vân Phi quái dị nhìn Lâm Thiên một cái:
“Lão tam, sao ta cảm thấy ngươi ngủ chứ không phải tu luyện.”
Lâm Thiên nhẹ nhàng nhảy một cái xuống giường, cười nói:
“Đêm qua ta không tu luyện, tu luyện cũng phải lao dịch kết hợp.”
Lúc này Ngụy Phong và Tiêu Bạch cũng đã dậy.
“Hôm nay học môn gì vậy?”
Lâm Thiên hỏi, hôm qua hắn không hề coi thời khóa biểu.
Loading...
“Chỉ học tiết 1 tiết 2, cơ sở máy vi tính, ài, nếu không phải ngày đầu đi học, ta cũng không muốn đi, không ngờ lại học cái gì cơ sở máy vi tính!”
Tả Vân Phi lắc đầu.
Lâm Thiên biết kỹ thuật máy tính của Tả Vân Phi không tệ, ngoại trừ trở thành một kiếm khách đỉnh cao, một mơ ước nữa của Tả Vân Phi là trở thành một hacker đỉnh cao, chẳng qua khoảng cách với đỉnh cao của Tả Vân Phi vẫn còn rất xa.
“Hè hè, lão tam, Chu Dao cũng học như chúng ta, ngươi có cách nghĩ gì không?”
Tả Vân Phi cười dâm nói. Lâm Thiên không nhìn Tả Vân Phi, chỉ lo súc miệng rửa mặt.
Tiết 1 bắt đầu lúc 8 giờ, khi nhóm Lâm Thiên ăn sáng xong đi tới phòng học đã là 7 giờ 55.
“Chà, ở đâu ra nhiều người vậy!”
Bọn Tả Vân Phi vừa bước vào giảng đường lớn dạng bậc thang, không ngờ lại thấy bên trong ngồi đầy người, đến phía sau cũng đứng không ít người.
“Nghe nói dạy cơ sở vi tính cho bọn ta là một cô giáo đẹp, ngoài ra, Chu Dao cũng học ở đây, bây giờ các ngươi đã biết vì sao nhiều người như vậy chưa?”
Ngụy Phong bất lực cười, lui ra khỏi phòng học, ba người nhóm Lâm Thiên tự nhiên cũng xoay người rời đi.
“Hè hè, cho dù bọn ta định đi, có nên nhìn cô giáo đó rồi hẵng đi?”
Tả Vân Phi cười dâm nói.
“Không có hứng thú!”
Lâm Thiên nói.
“Không muốn!”
Ngụy Phong nói.
“Nhàm chán!”
Tiêu Bạch nói.
“Ái chà, trời xanh ơi, bi kịch nha, sao ta lại là anh em với ba khúc gỗ các ngươi chứ. Lên đại học làm gì, không phải ôm học tỉ học muội nói chuyện tình yêu sao, ngoài ra nếu có điều kiện còn làm một mối tình cô trò đầy tình thú?”
Tả Vân Phi đau lòng nói.
“Vị bạn học này, ngươi muốn làm một mối tình cô trò với ta sao?”
Phía sau Tả Vân Phi, một mỹ nữ khoảng hai bảy, hai tám tuổi khoác áo choàng dài cười toe toét nói. Thân người Tả Vân Phi chợt cứng ngắc, từ từ xoay người lại, vẻ mặt khóc tang:
“Cô út, sao cô lại ở đây, vừa rồi cô nghe lộn, tuyệt đối là nghe lộn.”
“Thật sao?”
Mỹ nữ khoác áo choàng dài vung vẩy cây bút trong tay.
“Cây bút ghi âm này ta nhớ là lễ vật của ngươi năm ngoái, ta vẫn bảo quản rất tốt, vừa rồi, ha ha, lời nói của ngươi ta đã ghi lại rồi, tiểu Phi à, ngươi nói ta có nên giao cây bút ghi âm này cho ba ngươi không!”
“Đừng, đừng! Cô út thương con nhất mà, nhất định không nỡ để con bị ba nhốt lại đâu!”
Tả Vân Phi buồn rầu nói, trong lòng thầm mắng nhóm Lâm Thiên không nghĩa khí, có người tới sau lưng hắn cũng không chịu nói, cùng lúc đó cũng hơi cảm thán, tu vi cô út của hắn càng lúc càng thâm hậu, với tu vi của hắn, không ngờ không phát hiện đối phương tới gần.
Mỹ nữ đó hừ lạnh một tiếng:
“Nói, vì sao không đi học, chuẩn bị chuồn? Ngày đầu đi học đã vậy, sau này thì sao?”
“Cô út, cô cũng biết mà, môn này không có tác dụng gì với con, lại nói, cô vào giảng đường nhìn coi, coi bây giờ có còn chỗ ngồi không?”
Tả Vân Phi bất lực nói.
“Theo ta vào, các ngươi nữa!”
Mỹ nữ đó liếc nhóm Lâm Thiên một cái, hơi ngừng lại trên người Lâm Thiên một chút, bốn người theo sau cô giáo xinh đẹp đi vào phòng học.
“Tất cả những bạn học không chọn học môn này, lập tức lui ra khỏi giảng đường!”
Vừa bước lên bục giảng, cô giáo xinh đẹp đã lạnh mặt lạnh giọng nói.
“Nếu sau ba phút không ra khỏi giảng đường, tôi sẽ cho người ném ra ngoài, Tả Hàn Yên tôi nói được làm được!”
“Lão tứ, cô út của ngươi rất bưu hãn nha!”
Lâm Thiên ở bên cạnh Tả Vân Phi nhẹ giọng nói.
“Lão tam, đừng nói lung tung, thực lực cô út mạnh hơn ta nhiều, cổ nghe được đó!”
Tả Vân Phi truyền âm nói.
“Mạnh vậy?”
Lâm Thiên kinh ngạc nhìn Tả Hàn Yên trên bục giảng một cái.
“Tiểu Linh...”
“Được rồi, chủ nhân, Tả Hàn Yên, cường độ tế bào 1120, sức sống tế bào 800, tinh thần lực 573.”
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.
Biến thái a biến thái! Lâm Thiên rên rỉ trong lòng. Tả Hàn Yên tuyệt đối là người lợi hại nhất trong những người hắn từng gặp, cho dù là Mộ Dung Tuyết cũng thua cô xa lắm xa lắm!
“Lão tam, cô út ta là thiên tài tu luyện, nhỏ hơn ba ta mười mấy tuổi nhưng tu vi không thua ổng chút nào!”
Tả Vân Phi tiếp tục truyền âm nói.
Lâm Thiên hơi gật đầu, hắn cũng biết vì sao trên người mỹ nữ này có khí tức kiêu ngạo dày đặc như vậy, quắc quốc không nhường tu mi à, đáng để kiêu ngạo.
Tuyệt đại bộ phận nam đồng bào không chọn học môn này đều tiu nghỉu ra khỏi phòng, nhưng vẫn có một số không tin tà ma ngồi nguyên chỗ cũ không động đậy. Tả Hàn Yên liếc nhìn toàn giảng đường một cái, nói:
“Tốt lắm, còn có ba người lưu lại gây hấn tôi, ngoài ra còn có bốn người trốn học ngay tiết đầu tiên của tôi!”
“Tả Vân Phi, các em mang tên nhuộm tóc vàng ngồi giữa dãy bàn thứ ba, tên mặc đồ đỏ ngồi bên trái dãy bàn thứ năm, tên đội mũ ngồi giữa dãy bàn thứ sáu ném ra khỏi giảng đường giùm tôi!”
Tả Hàn Yên lạnh giọng nói.
Tả Vân Phi đồng tình nhìn ba nhân huynh đó một cái: Các ngươi chẳng lẽ không biết cô út ta nổi tiếng liếc qua không quên sao? Với tính cách của bả, sợ là tất cả danh sách học sinh đều nhớ hết rồi.
“Các ngươi ai tới?”
Tả Vân Phi nhìn nhóm Lâm Thiên một cái.
“Ta và lão tam với ngươi đi, để tiểu Bạch tới dễ xảy ra vấn đề lắm!”
Ngụy Phong nói, Lâm Thiên gật đầu:
“Thằng tóc vàng kia giao cho ta!”
Lâm Thiên nói xong đi xuống dưới, người hai bên dãy bàn thứ ba đều lui ra, để tiện cho Lâm Thiên hành động.
“Tiểu tử, ngươi dám!”
Tên tóc vàng thấy Lâm Thiên tới gần, trên sắc mặt yếu đuối lộ ra vẻ hung dữ nói.