Thời gian từng chút một đi qua, hồn lực của Thiên Nhận Tuyết đã ổn định lên tới 65 cấp, chính thức bước vào Hồn Đế cấp độ.
Nguyên nhân hồn lực của nàng tăng nhanh như vậy, một phần là do Tiên Thảo dược lực vẫn còn tại trong cơ thể nàng, hai là 10 vạn năm hồn hoàn mang tới tăng phúc cực lớn, nhất là hồn hoàn do hồn thú tự nguyện hiến tế càng là như vậy.
Bây giờ Thiên Nhận Tuyết đứng dậy, dưới chân nàng Vàng, Tím, Đen, Đen, Đen, Đỏ sáu đạo hồn hoàn xoay quanh nàng.
Mà một khối hồn cốt thì bị nàng nắm lấy trong tay, bởi vì nàng đã có thần cốt, mà khối hồn cốt này Nham Kiều chính mình cũng sẽ không sử dụng, cho nên chỉ có thể mang về để cho Bỉ Bỉ Đông quyết định cho ai sử dụng.
Cảm nhận được cơ thể biến hóa, mang theo mừng rỡ tâm tình Thiên Nhân Tuyết một cái bổ nhào vào lòng Nham Kiều, vui vẻ nói “Phu quân, ta thành công rồi”
“Ân, nàng nói xem đạt được hồn kỹ như thế nào?” Nham kiều cũng yêu thương hôn nàng một ngụm, cười nói.
“Thứ nhất hồn kỹ là Cực Tốc Quang Dực, có thể giúp muội phi hành, tốc độ có thể so với Thánh Quang Kim Điêu tốc độ toàn thịnh!"
"Thứ hai đó là Cực Quang Thẩm Phán, có thể dùng thánh quang ngưng tụ công kích, ban ngày thì nhận được tăng phúc, ban đêm thì sẽ tiêu hao thêm hồn lực nhiều hơn gấp đôi” Thiên Nhận Tuyết nhu thuận nói, cả hai hồn kỹ điều rất cường đại.
Thánh Quang Kim Điêu nổi tiếng có tốc độ phi hành bậc nhất trong các loại hồn thú, mà hồn kỹ thứ hai thì bổ khuyết nàng thủ đoạn công kích, một công một di chuyển, hoàn mỹ phối hợp.
“Tốt, Đông nhi hiện tại cũng đã chờ chúng ta quay lại đây” Nham Kiều nhìn nàng hưng phấn như vậy, buồn cười ôm nàng tựa vào lòng mình.
Loading...
Cả hai tại tiếng nói cười mà bước vào Truyền Tống Chi Môn.
Hiện tại Bỉ Bỉ Đông cùng Độc Cô Nhạn đang đợi hắn cùng Tuyết nhi trở về ăn mừng đây.
Đối với hắn, không có gì quan trọng hơn việc bồi kiều thê của mình cả, đây là mục tiêu sống của hắn đời này.
Trong khi Nham Kiều đang cùng Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết cùng Độc Cô Nhạn cùng nhau quây quần bên nhau chúc mừng lấy.
Một tin tức gây hoang mang tại Thác Tác Thành bị lộ ra
Nhị hoàng tử của Tinh La Đế Quốc, Đái Mộc Bạch cư nhiên lại bị thần bí người tập kích, triệt để mất đi năng lực nam nhi.
Tin tức này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Đái Mộc Bạch tuy không bị xem trọng khi cạnh tranh với ca ca của hắn hoàng vị, nhưng dù gì thân phận vẫn còn tại đó.
Hiện tại Tinh La hoàng thất nhị hoàng tử bị người ta phế đi năng lực sinh sản, không khác đối với bọn hắn hoàng thất đánh trên khuôn mặt.
Hiện tại trong bóng tối người ta đã gọi Đái Mộc Bạch là Đái công công rồi đây, mất mặt hoàng thất mất đến tận nhà.
Nhất thời Tinh La hoàng thất hướng Thiên Đấu Đế quốc tạo áp lực, muốn bắt lại hung thủ gây án.
Mà đầu mâu nhất thời hướng về tam thiếu gia của Thủy Hồ Sơn Trang, La Chấn.
Bởi vì mọi người điều biết hắn tại Phong Hoa Các bại bởi Đái Mộc Bạch, có khả năng rất cao ra tay ám toán để mà trả thù.
Tuy nhiên La Chấn cũng không phải là hạng người vô danh, nếu không có chứng cứ xác thực, đoán chừng Tinh La hoàng thất cũng không thể động tay vào hắn.
Dù sao phía sau hắn Thủy Hồ sơn trang thế lực cũng không phải để trưng cho đẹp.
Mà một đối tượng khác, chính là thanh niên thần bí đã đánh bại Đái Mộc Bạch bằng một cước kia.
Người này cũng bị Tinh La hoàng thất liệt vào đối tượng hoài nghi, tuy nhiên dù tra xét như thế nào đều không có bất cứ tin tức gì về đối phương.
Phong Hoa Các, Thác Tác thành.
Phương Thanh Tuyền nghe xong tin tức, khuôn mặt lộ ra quái dị.
“La Chấn sẻ không ngu ngốc đến độ làm ra chuyện như vậy đi?” Nàng nhíu mài nói khẽ
“Có thể là có người muốn giá họa cho Thủy Hồ sơn trang, hoặc có lẽ chính là tên thần bí thanh niên kia làm ra!” Tinh di ngồi trên bàn bên cạnh nàng nói.
Đêm hôm đó nàng chỉ đuổi theo một đoạn, đã lập tức mất đi dấu vết của đối phương.
Về sau lợi dụng mạng lưới tình báo của Phong Hoa Các vẫn không tìm được người này vết tích, cứ như hắn đột nhiên xuất hiện tại trên đời này vậy.
Nhắc tới thanh niên thần bí, Phương Thanh Tuyền lại phiền muộn vô cùng.
Nói thật, nàng quả thật có ý định với tên kia.
Nhưng phản ứng lúc đó của hắn, làm nàng cảm giác như người nọ ghét bỏ mình vậy.
“Tiểu thư, ta xem xét người kia lai lịch bí ẩn, tuyệt không đơn giản!” nhìn xem tiểu thư của mình khuôn mặt mỹ lệ, Tinh di nhắc nhở một tiếng.
Hiện tại tình thế không ổn định, mà người bên ngoài đối với Đái Mộc Bạch xảy ra chuyện, đều nói là do tranh giành Phương Thanh Tuyền nữ nhân này mà ra.
Nếu không phải thân phận của nàng đặc thù, hiện tại cũng có thể bị Tinh La hoàng tộc giận chó đánh mèo đi.
“Ân, tỷ tỷ cũng bảo ta thời gian này không nên rời đi Phong Hoa Các”
Phương Thanh Tuyền phiền muộn nói, nàng thật không nghĩ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Mà Nham Kiều bên này.
Tại bị tiểu lão bà Thiên Nhận Tuyết một phen giày vò phía sau, Nham Kiều cũng làm cho nàng chấp nhận Độc Cô Nhạn.
Ban đêm, Nham Kiều ôm lấy Bỉ Bỉ Đông mềm mại thân thể nằm trên giường, nghe nàng nói chuyện.
Còn Thiên Nhận Tuyết đang cùng Độc Cô Nhạn tâm sự đi, không biết hai nàng nói cái gì.
Ngày mai hắn sẽ đưa nàng trở lại Tinh Đấu thái tử phủ, tiếp tục giả làm Tuyết Thanh Hà.
“Võ Hồn Điện bây giờ tuy rất mạnh, nhưng khoảng cách đến có thể thống nhất cả đại lục còn khoảng cách rất là xa!” nói xong, Bỉ Bỉ Đông uốn éo thân thể của mình tại trong ngực Nham Kiều, tìm một vị trí thoải mái mà híp mắt.
Nham Kiều mê luyến mà ôm lấy thân thể trần như nhộng mềm mại lại ấm áp của nàng.
Tuy đã là phu thê với nhau nhiều năm, nhưng vưu vật trong ngực này luôn làm hắn mê luyến đến không biết trời đất.
Một bên xoa nắn của nàng ngực sữa, một bên híp mắt nói “Muội không cần gấp gáp như vậy, chúng ta còn có thời gian rất dài!”
Cảm nhận được phu quân của mình càng ngày càng mê luyến mình, Bỉ Bỉ Đông khóe miệng nhịn không được câu lên ý cười.
Nàng tuy không nói, nhưng nội tâm vẫn rất hưởng thụ nam nhân của mình đối với nàng yêu thương như vậy, tuy hắn hơi hoa tâm một chút như vậy.
Quay người lại, nàng hai tay ôm lấy cổ hắn, ngực sữa quy mô đều bị đè ép, nhu nhu nói “Ta cũng không gấp, miễn là ngươi cùng Tuyết nhi vẩn luôn bồi tiếp bên cạnh ta đã đủ lắm rồi”
“Đương Nhiên, ta một đời này cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi cùng Tuyết nhi, mãi mãi” Nham Kiều vuốt lấy mái tóc ám kim sắc của nàng, ôn nhu nói.
Nói thật, hắn không quan tâm lắm về việc chinh phục đại lục cái gì.
“Ta sẽ càng ngày càng mạnh, mang theo các ngươi mãi mãi bên cạnh nhau” Nham Kiều kiên định nói
Đúng vậy, chỉ có càng mạnh mới có thể bảo vệ được người mình yêu quý, chỉ có mạnh lên mới có thể mang theo các kiều thê của mình vĩnh sinh, bất tử bất diệt, bên cạnh nhau nhìn vạn cổ.
Nghe hắn thâm tình nói như vậy, Bỉ Bỉ Đông cũng biết rõ từ lâu hắn không quan tâm việc của Võ Hồn Điện, mà chỉ quan tâm mình và Tuyết nhi.
Bây giờ lại thêm một cái Độc Cô Nhạn.
Đôi mắt của nàng ngập hơi nước.
Cảm nhận ngón tay của hắn đang khoáy đảo bên trong xuân cốc của mình, nàng động tình kề sát vào tai hắn, môi đỏ kiều mị hơi mở, hơi thở như lan nói nhẹ “Vậy còn không nhanh yêu ta!”
Nghe nàng một câu nói như vậy, tựa như có thể câu lên linh hồn của Nham Kiều.
Nham Kiều thâm tình hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, đầu lưỡi thâm nhập đi vào mà quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của vưu vật này.
Xoay người lên, rút ra ngón tay đang nằm trong xuân huyệt của nàng, eo hổ hơi nhếch, nhẹ nhàng tiến vào u cốc đã ẩm ướt vô cùng của nàng, đều đặn di chuyển lấy.
Cảm nhận được dương căn bị nàng âm huyệt ấm áp lại trơn trượt bó chặt lấy, vô tận khoái cảm truyền đến.
“Ân...ân” Bỉ Bỉ Đông thân thể lây động mà than nhẹ một tiếng.
Hai tay trắng nõn ôm chặt lấy nam nhân của mình, kiều đồn nhếch lên, làm cho xuân huyệt nâng thật cao, phối hợp lấy để hắn càng thêm dễ dàng rông rủi trên cơ thể mình.
Nàng yêu tên bại hoại này, yêu một cách tha thiết, bây giờ tâm trí của nàng chỉ có một chuyện muốn làm, đó là thật tốt bên cạnh hắn, thật tốt yêu hắn.
Nhất thời trên giường xuân quang vô hạn, tiếng than nhẹ của giai nhân tựa như thanh thủy du dương, động lòng người.
Buổi sáng hôm sau, Nham Kiều dậy sớm để đưa Tuyết nhi lão bà quay về Thiên Đấu.
Trời vừa tờ mờ sáng, Nham Kiều nhìn xem ngủ say xưa trong lòng mình Bỉ Bỉ Đông, yêu thương hôn nàng một ngụm, chuẩn bị rời giường.
Tuy nhiên còn chưa kịp để hắn ngồi dậy, một cánh tay ngọc đã kéo lại hắn.
“Ôm ta ngủ thêm một lát” Bỉ Bỉ Đông bá đạo nói, sau đó kéo lấy Nham Kiều trở lại, chui vào trong lồng ngực hắn mà hài lòng híp mắt.
Thật là dính người, Nham Kiều cười cười ôm lấy nũng nịu kiều thê.
Sau đó Nham Kiều tuần tự an ủi một chút Độc Cô Nhạn cô gái nhỏ này, tiếp đó đưa Tuyết nhi quay về Thiên Đấu.
Sau đó Nham Kiều một đường đi tới Sử Lai Khắc học viện.
Bởi vì hắn phát hiện Đường Tam, Tiểu Vũ cùng Oscar đều đã 30 cấp, chắc chắn Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực sẽ tìm hồn hoàn thứ ba cho bọn hắn.
Những người còn lại Nham Kiều không để ý, chỉ có Đường Tam, hắn nhất định không để cho Đường Tam phát triển như cũ.
Nói thật, Nham Kiều tự tin dù cho Đường Tam phát triển như nguyên tác, nhưng không chắc khi Đường Tam khi thành thần phía trước, Nham Kiều đã có thể so so cổ tay với Tu La thần vương.
Nhưng mọi chuyện lấy an toàn làm đầu, cả hai phương diện đều thực hiện mới là an toàn nhất.
Nham Kiều một đường đi theo bọn hắn.
Tuy Đường Hạo vẫn như củ bảo vệ bên con trai hắn, có lẻ là do từ chuyện của Đái Mộc Bạch làm hắn sợ con của mình cũng đi theo bước a, như vậy thì thật bệnh thiếu máu.
Nhưng Nham Kiều muốn ẩn giấu đi, cho dù 95 cấp như Đường Hạo điều khó mà phát hiện.
Vẫn như nguyên tác, cho dù không có Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn đi theo.
Tuy nhiên Sử Lai Khắc nhóm người vẫn cứ phát sinh mâu thuẫn với Thương Huy học viện.
Nấm đấm lớn chính là đạo lý, ở đâu cũng như vậy.
Xung đột tại Triệu Vô Cực nấm đấm phía dưới đi hướng kết thúc.
Nham Kiều đang nhàm chán đi theo, đột nhiên nhóm người của Đường Tam bị một con Nhân Diện Ma Chu tập kích.
Mục tiêu của nó là Tiểu Vũ.
Thân là hồn thú, bản năng nói cho nó biết chỉ cần hấp thu Tiểu Vũ, thực lực của nó sẽ tăng trưởng một cách nhanh chóng, vì thế cũng khơi dậy lên hung tính của nó mà lao vào.
Tuy nhiên nó lần này lại đá phải tắm sắt cứng, bị Triệu Vô Cực vô tình hành hung, bất hạnh sắp trở thành hồn hoàn cho Đường Tam.
“Tiểu Tam, con này Nhân Diện Ma Chu có tới 2000 năm tu vi, ngươi chắc chắn mình có thể hấp thu chứ?” Triệu Vô Cực không quá xác định nhẹ hỏi.
Theo hắn nghĩ, đây đã là vượt quá xa cực hạn hấp thu hồn hoàn thường thức rồi.
“Triệu lão sư, cứ tin ta, chắc chắn có thể” Đường Tam từ nơi sâu xa nói cho hắn biết, hắn nhất định có thể hấp thu hồn hoàn này.
Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực liếc nhau, sau đó gật đầu.
Đường Tam cầm lấy chủy thủ, hướng về sắp chết Nhân Diện Ma Chu cho một kích cuối cùng.
...
Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!
VietinBank: 109874497616
CAO THANG AN