Nghe vậy Tiết Thanh Thu cùng cao tầng Tinh Nguyệt Tông nhẹ nhàng thở ra một hơi, đáp ứng rất nhanh lẹ.
Các nàng vốn nghĩ là yêu cầu của Nham Kiều là dạng gì quá đáng, thậm chí điều liên tưởng đến Nham Kiều muốn nữ nhân tại đây phục vụ cho hắn.
“Như vậy về phần chuyên sâu hơn, một lát sẽ có phu nhân của ta cùng các ngươi tỉ mỉ bàn lại, hiện tại phiền Tiết tổng quản mang ta đi dạo một chút thành Linh châu phong thổ a” Nham Kiều đứng dậy, hướng về Tiết Mục nói
Nghe Nham Kiều nói vậy, Tiết Thanh Thu hướng Tiết Mục nói “Ngươi dẫn đường cho miện hạ một lát”
“Các ngươi cũng đi theo chiếu cố tốt cho miện hạ” Nàng lại quay về hướng về tám vị thân vệ của mình nói.
“Vâng”
Nham Kiều hơi phất phất tay, tại chúng yêu nữ trợn to trong ánh mắt, một cánh cổng duy mỹ từ băng tinh tạo thành hiện lên trong phòng, sau đó bước chân nhàn nhã rời đi.
Phía sau là khuôn mặt như gan heo của Tiết mục cùng tám vị thân vệ của Tiết Thanh Thu.
Các nàng phụng mệnh đi theo, nhiệm vụ không phải là bảo vệ cho Nham Kiều, cái này là không cần, mà là tùy thời nghe sai khiến của hắn, thậm chí thỏa mãn mọi yêu cầu của Nham Kiều, ma môn thật tốt a.
Nham Kiều đoàn người vừa đi, bên trong cánh cửa băng tinh đi ra một nữ nhân dẫn đầu, người này dưới ánh mắt bắt bẻ của Tiết Thanh Thu đều là không có một tí khuyết điểm.
Loading...
Nữ nhân bước ra, đánh giá xung quanh gian phòng, nói khẽ “Phu quân của ta lúc nãy cũng đã nói một phần, hiện tại do ta cùng chư vị đàm luận tỉ mỉ hợp tác của chúng ta sau này a”
Chúng nữ yêu đều bị khí tràng của nàng làm cho không giám nhìn thẳng, chỉ việc khí thế hơi một tí tỏa ra từ nàng cũng làm cho ngoại trừ Tiết Thanh Thu ra đều cúi đầu, đây không thể nghi ngờ lại là một chí cường giả.
Mà Tiết Thanh Thu cũng đã biết rõ, vị này tức là phu nhân của Nham Kiều, thực lực là không thua Nham Kiều một chút nào đó, cũng là chí cường giả trong thiên hạ này.
Nàng hướng về Bỉ Bỉ Đông hơi chấp tay “Phu nhân mời ngồi”
“Đa tạ” Bỉ Bỉ Đông gật đầu, điềm tỉnh mà ngồi tại chủ vị, nơi mà lúc nãy Nham Kiều vừa ngồi, phía sau nàng đi ra là Hồ Liệt Nha tiểu hồ lý này, nàng đến bồi sư phụ mình đấy.
Vè phần Thanh Liên, Thiên Nhận Tuyết, Độc Cô Nhạn, Thủy Băng Nhi đều đã bế quan tu luyện.
Tiết Thanh Thu cũng ngồi cạnh Bỉ BỈ Đông, dưới ánh ánh mắt hiếu kỳ của chúng yêu nữ mà bàn bạc kỹ hơn về số phận của Tinh Nguyệt Tông.
Trên đường phố Linh Châu thành, bình thường nơi đây đều vô cùng ồn ào cùng tranh cãi thanh âm, cho dù đột ngột có ma môn rút đao đánh cướp, hay chính đạo rút kiếm đồ ma đều thường xuyên thấy được.
Nhưng hiện tại cho dù là ma môn hay chính đạo các nhân sĩ đều im lặng, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn xem nam nhân xung quanh tản ra một tí hơi lạnh mát mẻ kia, ánh mắt mọi người đều mang theo lo sợ.
Mà Nham Kiều không quan tâm bọn hắn làm gì, tùy ý quan sát xung quanh đường phố phong cảnh, quả thật khác hẳn so với đấu la đại lục bên kia, trình độ văn minh kém hơn không chỉ một bậc.
Mà nhân sĩ giang hồ hay người dân nơi đây đều ẩn ẩn đoán được Nham Kiều là ai, dù sao có thể để cho thân vệ của Tiết Thanh Thu ngoan ngoãn nhu thuận theo theo hầu, cùng với đại tổng quản Tiết Mục cung kính phía sau, chỉ có đại nhân vật đứng đầu của Võ Hồn Điện mới có đãi ngộ mà thôi.
Bây giờ Võ Hồn Điện cái này tại giang hồ tuy chưa lộ diện quá nhiều việc, nhưng danh tiếng có thể nói như sấm bên tai, nghe tên cũng đủ để việc ác bất tận cuồng đồ cụp đuôi, đây một môn ít nhất mười một Động Hư chí cường giả, thậm chí có chí cường có thể cùng Lận Vô Nhai cương chính diện không rơi hạ phong, mà cong chỉ là Nhị cung phụng mà thôi.
Nhân gian thiên hạ ngờ rằng bên trong Võ Hồn Điện chắc chắn không dưới 15 vị chí cường Động Hư, đó chân chính là quái vật bá chủ cấp bậc.
Kinh sư một trận bị quấy long trời lỡ đất, ngay cả một vị quý phi đều bị bắt đi, nhưng hoàng thất Cơ gia ngay cả cái rắm cũng không giám phóng, còn về tiền truy nã cái gì cũng không có đè tơi, lục phiến môn càng là như không biết việc gì, không giám dây dưa đi vào.
Thiên hạ mọi người đều biết đây là sợ, là Cơ gia nhận túng đó a, nghe nói Cơ Thanh Nguyên đều không giám rời đi nội cung, xung quanh đều phải có cận vệ canh giữ bên cạnh mới giám đi ngủ, quả thật vô cùng đáng thương.
“Các ngươi ở đây thật loạn” Nham Kiều tùy ý đánh giá đám giang hồ trên đường này, hương về một mỹ nữ thành thục ôn nhu cận vệ cười nói
“Để miện hạ chê cười rồi, Linh Châu từ xưa đến nay đều loạn như vậy cả, dù sao ma môn hay chính đạo đều có thế lực dây dưa ở đây, quần ma loạn vũ cũng không đủ để diễn tả nơi này” Trác Thanh Thanh đi bên cạnh Nham Kiều, ôn nhu nói.
Nàng vốn là phân đà đà chủ tại kinh sư, nhưng đêm đó bị mấy vị Động Hư Võ Hồn Điện mang trở về Linh Châu, hiện tại thành cận vệ của Tiết Thanh Thu.
“Các ngươi Tinh Nguyệt Tông tại đây cũng không tính là thế lực lớn nhất a” Nham Kiều nhìn mỹ nhân như nước này một lát, ánh mắt mang theo thưởng thức, nàng đúng là rất đẹp.
“Vâng, những lúc trước chúng ta tự bảo vệ bản thân đều khó khăn rồi, bất cứ lúc nào cũng bị chính nghĩa chi sĩ trừ ma vệ đạo mà gây chuyện, cho nên cũng không có một chút tiếng nói gì, cộng thêm ở đây tất cả đều không phải là đơn giản” Trác Thanh Thanh cảm nhận được Nham Kiều tán thưởng ánh mắt, hơi đắc ý nhếch miệng. Nàng phát hiện vị này cũng không khó hầu hạ, nhẹ giọng trả lời
“Chờ phân điện hoàn thành cũng là lúc dọn dẹp một chút nơi đây, dù sao loạn quá cũng không dễ làm ăn, phải trật tự một chút mới được” Nham Kiều thanh âm không chút nào che giấu, cứ thoải mái nhẹ nói, như là một chuyện tùy ý vậy.
Hắn nói rất tùy ý như vậy, nhưng rơi vào trong tay các nàng yêu nữ phía sau lại vô cùng chấn động, ánh mắt chúng nữ cũng phát sáng lên mà nhìn Nham Kiều chăm chú.
Nếu ai khác giám nói lời như vậy, cho dù là tông chủ của các đỉnh cấp tông môn, các nàng sớm đã cười mà xem thường, nhưng vị này lại khác biệt, đó là hoàn toàn nhẹ nhàn có thể giải quyết vấn đề nơi đây đó a.
“Như vậy nhờ miện hạ phúc, để chúng ta yên ổn kinh doanh, bọn ta đã chán phải núp dưới bóng tối rồi” La Thiên Tuyết hơi dí dởm cười nói. Một thời gian ngắn này đi theo hầu, các nàng cơ bản đã thấy rõ vị này đối với nữ nhân rất là dễ nói chuyện, cho nên cũng cả gan mở miệng trêu đùa lấy.
“Ha ha, dù sao chúng ta hợp tác nhiều như vậy, Linh Châu nơi này hoàn cảnh tuy không tốt lắm, nhưng lại tồn vị trí tại ở trung tâm thiên hạ, rất thuận lời làm việc đây, đương nhiên muốn đảm bảo một hoàn cảnh trong sạch, quét đi một số làm loạn là cần thiết” Nham Kiều đưa tay vuốt vuốt đầu nàng một cái, tùy ý nói.
Mà La Thiên Tuyết bị vuốt như vậy, cũng ửng đỏ khuôn mặt, tuy nàng là nữ yêu Tinh Nguyệt tông, nhưng nàng vẩn là hoàng hoa khuê nữ đó a, bị nam nhân chạm vào cũng rất thẹn thùng đấy.
Trác Thanh Thanh xem nàng như vậy cũng cười cười mà cùng vị này miện hạ giới thiệu Linh Châu hoàn cảnh, xung quanh chúng yêu nữ cũng không còn rụt rè, tùy ý người một câu ta một câu cười nói.
Còn về Tiết Mục, hắn vác lấy khuôn mặt thối đi tại đằng sau cùng, dù sao Nham Kiều kéo hắn ra ngoài cũng vì không muốn nữ nhân mình bị người khác nhìn. Không trách hắn kỹ tính như vậy, bởi vì tính cách chiếm giữ rất mạnh cùng với lão bà quá tuyệt mỹ, nên cẩn thận vẩn phải cẩn thận nha.
Mà Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết các nàng cũng biết rất rõ tính cách phu quân mình, nên luôn chú ý phương diện này. Nội tâm lại không có không vui, ngược lại chỉ có ngọt ngào.
Mà câu nói của Nham Kiều cũng rơi vào xung quanh người đi đường, lập tức khuôn mặt người nào người nấy đều trắng bệch, run rẩy nhanh chóng quay về báo lại cho phía trên, trong lòng chỉ có một ý nghĩ đó là Linh Châu trời phải sập.
Nham Kiều tùy ý đi dạo, đột nhiên phía trước có ồn ào truyền đến, thế là hứng thú hướng bên đó đi đến.
Đứng một bên nghe hết thảy sự việc, Nham Kiều ánh mắt hơi âm trầm.
Một tên trong số đó làm hắn chán ghét, mập mạp Bộc Tường này lại chuyên môn nhắm vào nữ nhân đã có chồng, đây là thứ Nham Kiều ghét nhất.
Ánh mắt hơi nheo lại, nơi xa Bộc Tường vừa mới được Phong Liệt Dương đỡ dậy, chưa kịp nói gì, thình lình cả thân hình mập mạp trong nháy mắt bị đóng băng thành một pho tượng, chậm rãi ngã xuống đường, đến đây Vân Dương song tinh chết không toàn thây.
Bầu không khi lặp tức lặng ngắt như tờ, Phong Liệt Dương hơi thần thần, sau đó rút đao gầm lên giận dữ “Là ai giám giết người Vân Dương Tông chúng ta”
“Ngươi cũng muốn đi theo hắn?” Nham Kiều đi tới lạnh nhạt hỏi, đôi mắt xanh thẩm vẩn còn ẩn ẩn mang theo tí tí hơi lạnh.
Mà Phong Liệt Dương đối mặt đối mắt như vậy, thân hình như đông cứng, muốn mở miệng nói gì lại không thể phát ra tiếng, tay buôn ra đao, bất lực quỳ gối xống đường, trên cơ thể phủ một lớp sương giá, lãnh lẽo tâm can.
Nham Kiều lười để ý hắn, cứ như vậy xuyên qua đám đông, tiếp tục quan sát hoàn cảnh Linh Châu thành, trước khi đi liếc nhìn trên một tòa lầu bên đường, nhếch miệng cười.
Phía sau hắn Trác Thanh Thanh, La Thiên Tuyết chúng tiểu yêu nữ khiếp khiếp đi theo, tình cảnh này dọa các nàng không nhẹ, chỉ nhìn một mắt đã làm Vân Dương tuyệt thế thiên kiêu Phong Liệt Dương không chịu nỗi.
Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!
VietinBank: 109874497616
CAO THANG AN