Bên trong con hẻm tối sau quán bar.
“Vương Phi, nếu tháng này mày vẫn không có tiền, ông đây sẽ phế cánh tay của mày.”
Một tên to béo có hình xăm giống y như anh ta cười gằn, trên tay anh ta cầm một con dao bầu loé ra ánh sáng lạnh, mỗi khi anh ta nói thì thân hình mập mạp dữ tợn lại rung lên theo.
Còn bốn tên giang hồ kiêu ngạo đang đứng vây quanh Vương Phi, Vương Phi cúi đầu, khóe miệng chảy máu, nửa khuôn mặt sưng tấy.
“Anh Sói, xin anh thư thả cho vài ngày, nếu thư thả vài ngày thì tôi sẽ có tiền ạ.” Trong ánh mắt Vương Phi tràn ngập vẻ không cam lòng, giọng điệu khẩn cầu, nhưng cũng không dám không cúi đầu.
Đối phương là tên xã hội đen nổi tiếng ở vùng này, chuyên môn bảo kê và thu nợ, nghe nói trong tay anh ta đã hại mấy mạng người.
“Thư thả vài ngày?” Anh Sói túm tóc Vương Phi, sau đó tát vào mặt Vương Phi một cái.
“Mày nói thư thả vài ngày thì sẽ thư thả vài ngày ư?”
“Hôm nay ông mày sẽ thu tiền lời trước.” Anh Sói nói xong liền dí con dao bầu lên mặt Vương Phi.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo của con dao bầu, Vương Phi vùng vẫy một hồi rồi hét lên.
Loading...
“Anh Sói, anh định làm gì? Xin anh đừng mà.”
“Hừ, nghe nói mày có thể thông đồng với con ả kia cũng là nhờ vào gương mặt này.
Đáng tiếc, mày cũng không xem lại mày là cái thá gì mà đòi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, bị người ta lừa hết tiền khiến lão già của mày tức đến nỗi lăn ra chết, giờ mẹ già bệnh nặng cũng không có tiền chữa trị!”
Anh Sói dí con dao bầu vào mặt Vương Phi và khoa tay múa chân.
“Anh Sói, làm ơn tha cho tôi, làm ơn đi.” Vương Phi hét lên, toàn thân run rẩy, nhưng đáng tiếc ở đây không ai có thể nghe thấy, cho dù có người nghe thấy cũng không dám tới tọc mạch.
Vì xuất thân của anh Sói rất ghê gớm, có một đại ca đứng đằng sau chống lưng.
Chúng chính là sống cuộc đời liếm máu trên lưỡi dao, nếu chúng muốn lấy mạng Vương Phi thì anh ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Nhưng anh Sói không quan tâm đến điều đó, anh ta thật sự muốn rạch mấy dao trên mặt Vương Phi.
“Cứu với, cứu mạng với.”
“Ha ha, thằng nhóc thối này còn dám kêu cứu.
Địa bàn của ông đây mà thằng nào dám đến cứu mày?” Anh Sói nói xong lại giơ tay tát vào mặt Vương Phi.
Lạc Tú đi vòng quanh quán bar, tự nhiên không thấy Vương Phi, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vì không thấy Vương Phi nên anh cũng rời khỏi.
Nhưng khi Lạc Tú bước ra khỏi cửa quán bar, bỗng nhiên anh nghe thấy một âm thanh không nên nghe.
Với tu vi của Lạc Tú, dĩ nhiên anh có thể nghe thấy âm thanh mà người thường không thể nghe thấy, vì vậy Lạc Tú cười nhạt rồi sau đó đi đến con hẻm ở cửa sau của quán bar.
“Cứu tôi với, cứu tôi với.” Tiếng hét của Vương Phi có vẻ mỉa mai và yếu ớt trong màn đêm.
“Ha ha, ông đây xem ai tới cứu mày.”
Nhưng lúc này anh ta chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Anh Sói quay đầu lại, một bóng người ẩn hiện trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
“Cút, anh Sói đang làm việc, kẻ không liên quan cút ngay cho tao.” Một trong những tên côn đồ hướng về phía bóng tối quát lên.
“Anh ta nợ anh bao nhiêu?”
“Sao? Muốn trả giúp nó hả?”
“Ba trăm vạn.” Anh Sói cười gằn.
Lạc Tú khẽ cau mày, ba trăm vạn?
“Lạc Tú?” Vương Phi cũng sửng sốt, bởi vì bóng dáng trong bóng tối đã bước ra ngoài, nếu không phải Lạc Tú thì là ai?
“Có phải là ba trăm vạn không?” Lạc Tú hỏi Vương Phi để xác nhận lại.
“Không phải, bọn họ nói dối, chỉ có hai trăm vạn.” Vương Phi cúi đầu.
Vốn dĩ anh ta định khoe khoang trước mặt người anh em tốt của mình một phen, nào ngờ lại để Lạc Tú nhìn thấy cảnh tượng hèn nhát của mình như thế này.
Hai trăm vạn?
Sao Vương Phi lại nợ đám côn đồ này nhiều tiền như thế chứ?
“Tao nói ba trăm vạn là ba trăm vạn, hiểu không? Hoặc là trả tiền, hoặc là hôm nay mày sẽ chết.” Anh Sói cười khẩy, xoay con dao trong tay một vòng, ra vẻ ta đây.
Thoạt nhìn đối phương chỉ là một tên thanh niên, anh ta cũng không ngại dạy cho đối phương một bài học.
Anh Sói nháy mắt với tên côn đồ cao gầy bên cạnh, tên đó bèn buông Vương Phi ra, sau đó vừa siết chặt nắm đấm vừa đi về phía Lạc Tú.
“Lạc Tú, chạy mau.” Khi Vương Phi nhìn thấy tư thế đó thì lập tức nhắc nhở Lạc Tú.
Lạc Tú trong ấn tượng của Vương Phi chính là một chàng trai chỉ ru rú ở trong nhà chính hiệu, đừng nói đến đánh nhau, chỉ cần nhìn thấy đánh nhau là đã sợ đến mức run lên cầm cập.
Vương Phi còn nhớ rõ có một lần, trong lớp có hai người đánh nhau, Lạc Tú nhìn thấy thì tay chân không tự chủ được mà run lên, rõ ràng là đang sợ hãi.
Hơn nữa đây là bọn xã hội đen, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay rất nặng, nếu như vì chính mình mà Lạc Tú gặp tai nạn, thật sự sẽ phiền phức lớn.
“Đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn, còn muốn chạy à?” Tên côn đồ cười gằn, sau đó hơi hạ thấp người xuống, duỗi hai tay ra, bay thẳng đến đánh móc vào sau gáy Lạc Tú.
Lạc Tú hơi nhướng mày, phải nói tên côn đồ này thật sự đánh giá thấp anh rồi.
Dù không phải là huấn luyện viên nhưng anh cũng biết về nhu thuật Brazil, nó được mệnh danh là vua của môn võ thuật đường phố.
Nếu bị khóa thì thật là rắc rối, người bình thường có thể vặn gãy các khớp ngón tay là chuyện bình thường.
Nhưng nếu là các cao thủ đánh nhau kịch liệt mà bị khoá thì chỉ có thể bị té ngã.
Có điều mấy thứ này đối với Lạc Tú chỉ là đồ chơi của bọn trẻ con mà thôi.
Tên côn đồ đánh thẳng về phía Lạc Tú, tốc độ cũng coi như rất nhanh, nhưng đáng tiếc anh ta không biết trên đời này còn cổ võ, lại càng không biết còn có người tu chân.
Bỗng nhiên anh ta thấy hoa mắt, sau đó là một chưởng đánh lên mặt anh ta, đồng thời một cỗ sức mạnh cực lớn khiến anh ta không thể chống lại cứ thế lao tới, cứ thế đẩy anh ta ngã xuống đất.
Ngay lập tức một tiếng bịch vang lên.
Tên côn đồ kia ngã ngửa đập đầu xuống mặt đất lạnh lẽo, máu chảy đầm đìa.
“Thủ đoạn thật độc ác!” Anh Sói sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại liếm lưỡi dao, vẻ mặt càng thêm tàn nhẫn.
Rõ ràng họ không ngờ một tên thanh niên bình thường mà lại ra tay độc ác như vậy, tên côn đồ nằm trên mặt đất kia dù không chết thì cũng sẽ ngồi trên xe lăn cả đời.
Còn Vương Phi thì ngây người xem cảnh này, trong miệng thì thào nói với Lạc Tú.
Lạc Tú dũng mãnh như thế, đây có phải là Lạc Tú mỗi lần thấy đánh nhau đã run lên cầm cập mà anh ta đã từng biết hay không?
“Lên!” Anh Sói hét lên, đây chính là đánh nhau chỗ đầu đường xó chợ, không phải là đối chiến công bằng nên cả bọn đều đồng loạt xông lên.
Tục ngữ có câu “nhiều quyền đánh chết sư phụ”, nhiều người nhất định là có ích, nếu không thì chỉ sợ một người có sức mạnh sẽ làm bá chủ thế giới, còn cần đến quân đội để làm gì?
Nhưng quy tắc này chỉ phù hợp với những người bình thường.
Dù sao lúc đó ở Hải Nguyệt Tiểu Trúc cũng có mấy chục người mà có làm gì được Lạc Tú đâu, thậm chí họ còn chưa động đến quần áo của Lạc Tú, những người đó còn không làm cho Lạc Tú nóng người lên.
Lạc Tú nghiêng đầu tránh một viên gạch bay đến, một mũi chân đâm thẳng vào cổ người đàn ông, khiến anh ta lập tức hôn mê.
Sau đó Lạc Tú đá vào đầu gối của một tên khác nhanh như chớp, tên kia lập tức ôm đầu gối kêu la thảm thiết.
Cuối cùng, Lạc Tú đá vào vai anh Sói, anh ta bị đá văng ra xa bảy tám thước.
Anh Sói mất một lúc lâu mới phun ra một ngụm máu, rồi nhìn Lạc Tú bằng vẻ dữ tợn.
“Mẹ nó, mày có gan thì chờ tao, tao sẽ đi gọi người.
Để tao xem mày đánh được tới đâu.”
“Được, tôi đợi, tôi xem anh sẽ gọi ai đến!” Lạc Tú bình tĩnh đứng ở trong con hẻm, sau đó đỡ Vương Phi dậy, thậm chí còn đưa cho Vương Phi một điếu thuốc.
Lại là tiết mục gọi người đến.
“Lạc Tú, hay là cậu đi đi.
Anh Sói này có người chống lưng đấy, chúng đều là những tên xã hội đen chính cống, khác xa với mấy tên côn đồ này.”
Vương Phi rất lo lắng, hôm nay Lạc Tú đã gây ra tai họa lớn, tuy rằng là bởi vì anh ta nhưng đó thực sự là một tai họa lớn..