Kể từ lần trước khi phát hiện hóa ra Lạc Tú là thầy của Diệp Song Song, tên đại ca giang hồ Thông Châu này vẫn luôn muốn tìm cơ hội đến cửa xin lỗi.
Dù sao không chỉ bởi vì Lạc Tú là thầy của Diệp Song Song, mà còn vì thực lực của Lạc Tú.
A Đao là một tên lính đánh thuê, lúc đầu Hồng Bưu lôi A Đao ra khỏi ngục chính là vì năng lực của A Đao.
Ít nhất là hiện tại, chỉ cần không gặp phải những người được gọi là nhân sĩ võ lâm, trước mắt A Đao chưa thua ai.
Nhưng lần trước A Đao thua, thua bởi một người trẻ tuổi.
Sau đó Hồng Bưu đã hỏi A Đao, nhưng A Đao lại lắc đầu, anh ta hoàn toàn vẫn chưa chạm đến đáy của Lạc Tú.
Xã hội này tôn thờ kẻ mạnh, dù là nơi núi sâu, rừng già, thành phố lớn, hay thậm chí là toàn bộ xã hội loài người.
Vì vậy, hôm nay Hồng Bưu đến đây là để nhận lỗi.
Ban đầu Trương Định còn định trước khi đi thì tìm một thứ nào đó đe dọa Lạc Tú, nhưng vừa vặn lại đụng phải họng súng.
Câu nói kia của Hồng Bưu vừa ra khỏi miệng, Trương Định trực tiếp bị dọa cho choáng váng, sao Hồng Bưu lại đến đây?
Loading...
Hơn nữa tại sao lại nói đỡ cho Lạc Tú?
Bọn họ quen nhau à?
Trương Định rất rõ ràng, đó là Hồng Bưu, đại ca giang hồ của Thông Châu, không phải chỉ có cái danh ảo thôi đâu.
Đừng thấy trong nhà Trương Định anh ta cũng có tài sản hơn một nghìn vạn mà lầm, nếu thật sự đắc tội Hồng Bưu, vậy thì không ai có thể đảm bảo cho anh ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Định như một con chó bị kẹp đuôi, đứng tại chỗ không dám nói gì.
"Cậu Lạc đại nhân có đại lượng, không muốn so đo với loại chuột nhắt như tụi mày, nhưng mà Hồng Bưu tao rất sẵn lòng.
Nếu mày có gì không hài lòng với cậu Lạc, Hồng Bưu tao nhận thay cậu ấy."
Hồng Bưu bước đến trước mặt Trương Định, tháo kính râm xuống, sau đó vung tay cho một cái tát giòn giã mà không hề báo trước.
Cái tát này giáng xuống, mặc dù không nặng nhưng lại đánh cho Trương Định đỏ mặt tới mang tai.
“Sao không nói gì?” Hồng Bưu nắm tóc Trương Định mắng.
"Chỉ bằng mày mà còn dám bảo cậu Lạc chờ sao?"
“Mày cũng không nhìn xem mày là cái thá gì hả?” Hồng Bưu lại tát vào mặt Trương Định, Trương Định không dám đáp một lời.
Anh ta thực sự không thể hiểu nổi, chính xác thì Lạc Tú đến từ đâu?
Ngay cả Hồng Bưu, tay đại ca của Thông Châu cũng phải đến nịnh nọt Lạc Tú.
Anh ta đột nhiên có cảm giác dường như cả thế giới đều đang chống đối với anh ta.
Kể từ ngày đầu tiên Lạc Tú đến, anh ta đã không thuận lợi.
Phàm là những chuyện dính dáng đến Lạc Tú hoặc chống lại Lạc Tú, kết quả đều là anh ta chịu thiệt.
Trương Định hoàn toàn không thể hiểu tại sao Lạc Tú lại có năng lực lớn như vậy.
Tuy nhiên dù có hiểu hay không thì anh ta cũng biết sau này khi nhìn thấy Lạc Tú, anh ta cũng chỉ có thể cụp đuôi làm người, thậm chí nhìn thấy Lạc Tú cũng cần đi đường vòng.
Vả lại anh ta đã hiểu tại sao buổi tối hôm trước, đám người của mình lại được Hồng Bưu thả cho đi, đây rất rõ ràng là vì Lạc Tú.
Nghĩ đến đây, Trương Định lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, sau khi bị Hồng Bưu tát thêm vài cái, mặt anh ta trong trắng lộ ra sắc hồng, trông vô cùng kỳ quái.
"Cút!"
Nhất thời Trương Định như nhận được lệnh ân xá, dẫn theo cái đuôi Hồ Mỹ Kim chạy trốn.
Lạc Tú thì lại không thèm quan tâm đến trò hề này, ngậm điếu thuốc mà chẳng thèm liếc mắt nhìn Trương Định lấy một cái.
Đúng như lời Hồng Bưu nói, với thân phận và tâm tính của Lạc Tú, trong mắt anh, Trương Định thậm chí còn chẳng bằng một con chó.
Sau khi đuổi Trương Định đi, Hồng Bưu không dám kiêu ngạo trước mặt Lạc Tú như trước mắt Trương Định, mà tỏ ra rất khiêm tốn, cung kính.
Hồng Bưu lúng túng bất an xoa xoa tay, lên tiếng.
"Cậu Lạc, mạo muội tới chơi, mong tha tội cho.
Hôm nay tôi đến đây là để nhận lỗi." Hồng Bưu vừa nói vừa cúi đầu, hai tay dâng lên một tấm thẻ ngân hàng.
Số tiền bên trong không quá nhiều, năm trăm vạn tệ!
Lạc Tú thuận tay nhận lấy.
Bởi vì Hồng Bưu thực ra xem như là người của nhà họ Diệp, coi như là người một nhà.
Quan trọng hơn là sau này có lẽ còn có rất nhiều việc cần sự giúp đỡ của Hồng Bưu ở Thông Châu, nên Lạc Tú đương nhiên cũng cho Hồng Bưu chút mặt mũi.
Nhìn thấy Lạc Tú nhận lấy thẻ ngân hàng, trong lòng Hồng Bưu thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì điều này có nghĩa là Lạc Tú sẽ không tính toán chuyện của đêm đó nữa.
Những gì đã xảy ra ngày hôm đó đã qua rồi.
“Đúng rồi, cậu Lạc, cậu có thể nể mặt để tôi mời cậu Lạc tối nay ăn bữa cơm không.” Hồng Bưu do dự một chút, sau đó lên tiếng nói.
“Có thể.” Có người nhiệt tình muốn mời khách dùng bữa như vậy, Lạc Tú đương nhiên không từ chối.
Mục tiêu của Hồng Bưu đã đạt được, nên ông ta rời đi rất vui vẻ.
Chỉ là ngay sau khi Hồng Bưu rời đi, Hạ Linh Lung lại đến, dường như hoa khôi cảnh sát này không có ý định từ bỏ rồi.
Nhưng mà, hôm nay Hạ Linh Lung không mặc đồng phục cảnh sát mà là một chiếc quần da màu đen, lộ ra cặp mông tròn trịa và cặp đùi thon thả, thân trên mặc một chiếc áo vest màu đen, trông có vẻ oai hùng mà hiên ngang.
Ngay cả ở trên đường cũng khiến cho người ta ghé mắt nhìn, tỷ lệ quay đầu tuyệt đối chắc chắn là 200%.
“Thấy tôi anh không vui à?” Hạ Linh Lung nhìn chằm chằm hỏi, bởi vì Lạc Tú không hề mỉm cười khi nhìn thấy cô ta.
“Ngày nào bên cạnh cô cũng có một hoa khôi cảnh sát đi theo, cô có thể vui vẻ sao?” Lạc Tú bỏ tàn thuốc đi vào.
Hạ Linh Lung theo sát phía sau, nhưng vào văn phòng rồi Lạc Tú mới phát hiện hóa ra Hạ Linh Lung còn mang theo một hộp cơm tới.
"Đến đây đi, nếm thử mấy món bổn tiểu thư đích thân xuống bếp.
Cảm ơn anh đã cứu tôi hai lần."
Cô gái Hạ Linh Lung này thực ra rất kỳ lạ, ít nhất người bình thường đôi khi không thể hiểu được hành vi của cô ta.
Tối hôm qua còn bắt Lạc Tú đến đồn cảnh sát, hôm nay lại đưa cơm cho Lạc Tú.
Sự thay đổi này khiến Lạc Tú cũng phải than thở theo không kịp, thật sự có cảm giác như lòng người phụ nữ như mò kim đáy biển.
Tuy nhiên, may mắn thế nào mà Trương Thục Phi lại tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời trong lòng Trương Thục Phi cảm thấy khó chịu.
Trái lại khi những đồng nghiệp khác nhìn Trương Thục Phi, trong mắt họ còn có tia trào phúng.
Dù sao hiện tại rất nhiều đồng nghiệp thấy bây giờ Lạc Tú chính là kiểu cao to, giàu có và đẹp trai!
Nhưng lại là cái loại khó có thể nắm trong lòng bàn tay.
Trương Thục Phi chế giễu, trực tiếp đẩy người rời đi.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, Hồng Bưu phái người đến đón Lạc Tú, kết quả Hạ Linh Lung lại như một kẻ bám đuôi nhất quyết muốn đi theo Lạc Tú.
Đương nhiên Lạc Tú không muốn, nhưng rất rõ ràng Hạ Linh Lung không phải người Lạc Tú có thể khống chế.
Nếu không đêm qua cũng đã không chiếm giường của mình.
Hồng Bưu mời Lạc Tú ăn tối tại Hải Nguyệt Tiểu Trúc trước.
Lạc Tú vốn nghĩ rằng ăn xong là đã kết thúc.
Kết quả Hồng Bưu lại dẫn Lạc Tú đi, nói là muốn đi chơi.
Đó là một khu dân cư xa hoa bí ẩn.
Văn phòng bán nhà trước khu dân cư đã được cải tạo thành một câu lạc bộ.
Ngược lại, suốt quãng đường, Hồng Bưu rất tò mò về Hạ Linh Lung bên cạnh Lạc Tú.
Đương nhiên, Hồng Bưu không dám có ý nghĩ gì khác, dù sao đây cũng là người phụ nữ mà Lạc Tú đưa tới.
Chỉ là sự tò mò thuần túy mà thôi.
“Vẫn là cậu Lạc biết hưởng thụ, đi ra ngoài còn mang theo mỹ nữ.” Hồng Bưu thở dài.
"Hồng Bưu, đừng trách tôi không nhắc nhở ông.
Đây là cảnh sát Hạ nổi tiếng ở Thông Châu chúng tôi.
Nếu muốn uống trà thì ông có thể tùy ý."
Hồng Bưu ngậm miệng, có thể ông ta không biết Hạ Linh Lung, nhưng ông ta lại biết có một người họ Hạ nôi danh, đó là một người trong tỉnh.
Còn Hạ Linh Lung thì trừng mắt nhìn Lạc Tú, bởi vì Lạc Tú lại có ý nhắc nhở Hồng Bưu chú ý một chút.
Nhưng mà Hạ Linh Lung cũng càng ngày càng cảm thấy Lạc Tú này quá bí ẩn.
Cô ta đã từng điều tra riêng Lạc Tú, thật sự xuất thân từ thị trấn, không có lai lịch gì, nhưng tại sao tuổi còn trẻ lại có thể giao du với nhà họ Diệp, còn cả Hồng Bưu nữa chứ?
Xe nhanh chóng tới nơi, Hồng Bưu dẫn mọi người vào, đi bộ lên lầu một của câu lạc bộ.
Còn Hạ Linh Lung thì nhướng mày, bởi vì trong mắt cô ta toàn là nguyên thạch!
Những người này muốn đánh cược bằng thạch à?
Nhưng đây không thuộc loại cờ bạc, cho nên mặc dù Hạ Linh Lung không thích, nhưng cũng không có lý do gì để nói.
"Haha, cậu Lạc, có muốn chọn thử một cục, thử vận may hay không?"
Lạc Tú lắc đầu.
Anh muốn chọn một vài cục, nhưng không phải bây giờ.
Hồng Bưu tự mình chọn lựa một vài cục, tuy nhiên khi cắt ra đều là những thứ vô giá trị.
Hơn nữa trong nháy mắt Hồng Bưu đã ném vào đó hết một trăm vạn tệ rồi.
Tất nhiên, một trăm vạn tệ này gần như là rác rưởi.
Cuối cùng, Hồng Bưu đứng sang một bên, thở dài than mình xui xẻo.
Nhưng lúc này ông chủ đã đích thân ra mặt.
Hồng Bưu lén lút giới thiệu với Lạc Tú.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ trùmtr uуệЛ.
V N ++
"Cậu nhóc này được mệnh danh là Thạch Vương của Hoa Đông.
Mười năm trước, cậu ta vẫn chỉ là một tên lái xe ba gác lượm ve chai, nhưng sau khi nhặt được một cục nguyên thạch lúc lượm ve chai thì phất lên.
Hơn nữa từ đó về sau, hầu như là hễ cược tất thắng!"
"Tầm mắt cực kỳ hung tợn, lần nào cũng có thể chọn được ngọc thạch tốt nhất, ngọc cắt ra được chưa từng bị lỗ."
“Anh Bưu, người bạn bên cạnh anh có muốn chơi không?” Đối phương lộ ra vẻ khiêu khích, bởi vì Hồng Bưu đã ném vào một trăm vạn tệ rồi, nhưng người bên cạnh Hồng Bưu vẫn chưa nhúc nhích.
Cho nên tên Thạch Vương Hoa Đông này muốn kích động Lạc Tú.
Nhưng câu nói này khiến Lạc Tú bật cười..