Trong tiểu khu chưa hoàn thiện được xếp xó ở vịnh Bàn Long, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện vào hơn nửa đêm.
Lạc Tú, nhân viên bảo vệ, ba cảnh sát.
Người đứng đầu cảnh sát là nữ cảnh sát kia.
Ngay cả lúc nửa đêm, Lạc Tú cũng dám khẳng định đây nhất định là một hoa khôi cảnh sát.
Ở đây đã là hơn nửa đêm rồi, và Hạ Linh Lung với tư cách là một cô gái và một hoa khôi cảnh sát thì thực sự không nên đến.
Tuy nhiên, đây là vụ án đầu tiên Hạ Linh Lung nhận được.
Dù gì thì đêm qua đã có hai người chết ở đây, mà chức vị của Hạ Linh Lung trong cục cảnh sát khá cao, nhưng Hạ Linh Lung không muốn mọi người cảm thấy rằng cô ta dựa vào quan hệ mà lên chức.
Bởi vì mặc dù cô ta có một ít bối cảnh nhưng cô ta cũng dựa vào thực lực mà lên chức.
Tuy nhiên, thứ nhất, ai cũng biết chuyện cô ta có bối cảnh.
Thứ hai là ngoại hình của cô ta lại quá xinh đẹp nên mọi người đã bỏ qua thực lực của cô ta.
Loading...
Điều này khiến Hạ Linh Lung có tâm lý nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân.
Mặc dù các bậc tiền bối trong đội cảnh sát ngàn dặn vạn dò nhất định đừng đến đây vào ban đêm, nhưng là người sống ở thế kỷ mới đã nghe về Edison và Marx từ khi còn nhỏ, họ đã được giáo dục bởi các nguyên tố nguyên tử, đã là thời đại nào rồi mà còn nói chuyện quỷ quái phong kiến, mê tín như vậy?
Hơn nữa tình cờ là đội trưởng Chu bên cạnh cô ta cũng là một người trẻ tuổi, từ nhỏ đã được nhận nền giáo dục cao cấp ở nước ngoài nên cũng cười nhạt với những thuyết quái quỷ ấy.
Về phần người cuối cùng, đó là đồng chí mới giật dây bọn họ đến đây đêm nay.
Tuy rằng bọn họ luôn cảm thấy rất lạ mặt nhưng Hạ Linh Lung cùng đội trưởng Chu sốt ruột phá án nên cũng sẽ không quan tâm lắm.
“Người đằng kia, hơn nửa đêm anh tới đây làm gì vậy?” Hạ Linh Lung lạnh lùng, ngay cả khi mở miệng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
“Lạc đường thôi.” Lạc Tú đáp lại ngắn gọn.
“Hừm, từ góc độ điều tra tội phạm, anh rất có thể là nghi phạm.” Đội trưởng Chu cười khẩy một tiếng, sau đó tay đã đặt lên nòng súng.
"Từ phương diện tướng mạo học, ấn đường của hai người biến thành màu đen, e rằng sẽ xui xẻo rồi."
“Hừ, ăn nói bậy bạ, mê tín dị đoan.” Đội trưởng Chu mắng một câu.
Hiện tại anh ta vô cùng hoài nghi người trước mặt.
Tất nhiên, kỳ thật nếu muốn tính toán thì Lạc Tú thực sự cũng thuộc diện tình nghi.
“Đưa tay ra.” Hạ Linh Lung hờ hững liếc nhìn Lạc Tú, sau đó đi tới chỗ Lạc Tú, lấy còng tay ra.
“Cô muốn còng tay tôi?” Lạc Tú nhướng mày, không ngờ người phụ nữ này lại không phân rõ phải trái như vậy, một lời không hợp liền bắt người.
"Hiện tại tôi đã nghi ngờ anh rồi.
Anh phải theo chúng tôi đến cục tiếp nhận điều tra, mời anh hợp tác." Hạ Linh Lung ưỡn cao ngực, vô cùng hiên ngang, đồng phục cảnh sát cũng sắp bung ra rồi.
Nếu không phải nơi này không thích hợp thì đây hẳn là cảnh đẹp hiếm có.
“Tôi nói này đồng chí, cô đang đổ oan cho người tốt rồi, nơi này bị ma ám đấy.” Lạc Tú nhắc nhở.
Nhưng rõ ràng nói như vậy thì sẽ không có người nào tin anh.
"Bỏ tay ra.
Ma ám ư? Anh cho rằng loại chuyện lừa gạt trẻ con này có thể lừa được chúng tôi sao?"
Hạ Linh Lung khinh thường nhìn Lạc Tú.
Người trước mặt hoặc là nghi phạm cố ý ăn nói lung tung, hoặc là chưa được hưởng giáo dục văn hóa cao cấp, vậy mà lại luôn mồm nói chuyện ma quái.
“Được.” Lạc Tú duỗi hai tay ra, bởi vì anh cũng không muốn xảy ra xung đột với cảnh sát, dù sao hai người trước mặt cũng không phải kẻ xấu gì.
Sau khi còng tay Lạc Tú, lại bảo Lạc Tú xuất trình chứng minh nhân dân.
Đội trưởng Chu cầm chứng minh nhân dân của Lạc Tú lên và nhìn lướt qua.
"Hừ, là từ thị trấn nông thôn đến, chẳng trách lại cứ nói chuyện ma quỷ.
Quả nhiên chưa được nhận nền giáo dục cao cấp." Đội trưởng Chu lại nhìn Lạc Tú một cách rất khinh thường.
Nông thôn là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất của mê tín phong kiến, và những người đến từ nông thôn sẽ có hơi mê tín quỷ thần.
“Nơi này đã có rất nhiều người chết.” Lạc Tú tốt bụng nhắc nhở một lần nữa.
"Lá gan của anh cũng nhỏ quá nhỉ? Nhiều người chết thì anh sợ gì chứ? Đi thôi, theo chúng tôi trở về cục tiếp nhận điều tra." Đội trưởng Chu rất coi thường Lạc Tú, còn trẻ mà lá gan lại nhỏ quá.
"Còn nữa, tôi nói trước.
Dù anh không có vấn đề gì nhưng tôi cũng phải nghiêm khắc phê bình giáo dục anh.
Cứ đi nói chuyện mê tín dị đoan, nếu ở thời đại sớm hơn thì anh sẽ bị chỉ trích đấy."
Hạ Linh Lung bắt chước hành động của thế hệ trước, rất có phong cách cảnh sát.
Bình thường cô ta ghét nhất bị người bên cạnh nhắc đến quỷ thần với cô ta.
Ở trong mắt cô ta, chỉ có khoa học và pháp luật.
Vì vậy, một khi nhắc tới ma quỷ trước mặt cô ta, Hạ Linh Lung theo bản năng sẽ xem thường người này.
Nếu là thế hệ lớn tuổi nhắc tới thì không sao, nhưng cô ta không ngờ có một người còn trẻ tuổi cũng đang nhắc tới, điều này khiến cô ta khinh thường Lạc Tú.
"Thời đại này mà còn có người kỳ lạ như anh sao? Lại còn ma quỷ? Thật đúng là não tàn." Đội trưởng Chu khinh thường, mở miệng nói lời châm chọc, trên mặt tràn đầy vẻ xem thường Lạc Tú.
“Đồng chí bảo vệ ở đằng kia, anh dẫn chúng tôi ra ngoài được không.” Hạ Linh Lung nói.
“Được.” Nhân viên bảo vệ xoay người, sau đó khuôn mặt ẩn trong bóng tối đột nhiên nhếch miệng cười, khóe miệng trực tiếp ngoác đến tận mang tai, trông có vẻ cực kỳ cường điệu.
Nhân viên bảo vệ dẫn đường ở phía trước, còn ba người Hạ Linh Lung, Lạc Tú ở giữa, cảnh sát phía sau vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng, cứ thế mà trốn trong bóng tối.
Vừa đi, Hạ Linh Lung và đội trưởng Chu vừa dùng đèn pin nhìn xung quanh.
Dẫu sao hai người bọn họ tin chắc rằng trên đời này không có ma.
"Mấy vị muốn đi taxi không?"
Đột nhiên một chiếc taxi sáng đèn phía trước, đang chờ ở lối ra, một người tài xế vươn đầu ra hỏi.
“Không cần, hơn nửa đêm anh tới nơi này để chở khách gì chứ?” Hạ Linh Lung nghi ngờ chất vấn.
"Vừa mới đưa một người về.
Đây không phải là xe trống sao? Tình cờ gặp các người." Người lái xe nhiệt tình giải thích.
"Xe của chúng tôi đang đậu ở lối vào chính, khu này quá lớn nên đi vòng xa lắm, hay là chúng ta ngồi xe của anh ta, bảo anh ta đưa chúng ta đến bên đó đi?" Phía sau, người cảnh sát nãy giờ vẫn không nói gì mở miệng.
“Đúng đó, đồng chí, nếu các người đi từ cửa sau ra ngoài, đi vòng quanh khu này một vòng thì quả thật rất xa.” Nhân viên bảo vệ cũng nói.
“Cũng đúng.” Đội trưởng Chu bỗng lên tiếng, bởi vì tiểu khu này quả thực khá lớn.
“Vậy thì làm phiền anh đưa chúng tôi đi một đoạn ngắn.” Ba người đàn ông to lớn ngồi ở hàng sau, Hạ Linh Lung còn lại rất sảng khoái ngồi ở ghế phụ lái.
Chỉ là vừa mới lên xe, Hạ Linh Lung đột nhiên nói muốn đổi chỗ ngồi.
"Ừm Tiểu La à, hay là anh ngồi ở phía trước đi, tôi còn có mấy câu muốn thẩm vấn nghi phạm."
Nhưng Tiểu La kia không mở miệng nói chuyện, cứ cúi đầu xuống, không thể nhìn thấy mặt anh ta.
Thật ra Lạc Tú đã phát hiện rồi, Hạ Linh Lung giờ phút này không còn có thể duy trì tư thế cao ngạo lạnh lùng kia nữa, trong lòng bàn tay, mu bàn tay, thậm chí trên trán đều là mồ hôi.
Hơn nữa cô ta đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, chỉ là vẫn vô ích, cơ thể vẫn đang run rẩy liên tục.
“Phát hiện rồi à?” Lạc Tú cười với Hạ Linh Lung, không có chút nào căng thẳng.
Hạ Linh Lung khó khăn gật đầu, sắc mặt tái nhợt.
“Phát hiện cái gì rồi?” Đội trưởng Chu vẫn chưa nhìn ra, cau mày hỏi.
Lạc Tú chỉ vào bằng lái xe của tài xế taxi.
Đội trưởng Chu liếc mắt nhìn qua, đúng lúc này tên tài xế kia cũng quay đầu nhìn về phía đội trưởng Chu.
Đội trưởng Chu nhìn người lái xe trước, sau đó nhìn ảnh và tên trên bằng lái xe, sau đó lại liếc mắt nhìn một cái nữa.
Anh ta hét lên một tiếng chói tai còn kinh khủng hơn là giết lợn..