“Song nhi, không được vô lễ.”
Cô gái vốn còn muốn châm chọc Lạc Tú mấy câu nhưng bị ông lão ngăn cản.
Hình như ông lão cực kỳ có học thức, nhưng Lạc Tú vẫn cảm nhận được điệu bộ cao hơn người khác một bậc của ông lão.
“Chàng trai trẻ, hình như lúc nãy cậu cực kỳ khinh thường khi nhìn thấy bức họa này?” Ông lão cũng vô cùng để ý thái độ của người khác khi nhìn thấy báu vật của ông.
“Đây là đồ giả.” Lạc Tú hờ hững đáp.
“Đây mà là đồ giả ư?” Cô gái gọi là Song Nhi vừa nghe thấy câu này thì nhất thời nổi giận, rồi bật dậy chỉ vào mặt Lạc Tú.
“Dựa vào anh mà cũng dám nói đồ mà ông nội tôi giữ gìn là đồ giả à? Đúng là nói năng vớ vẩn.” Song Nhi tràn đầy coi thường nhìn Lạc Tú.
Chỉ một vị khách qua đường cũng dám nói năng vớ vẩn trước mặt mình, Song Nhi cảm thấy lòng tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, đã lâu rồi chưa có ai dám ăn nói như vậy trước mặt cô ta.
“Song Nhi, ngồi xuống.” Ông lão trầm giọng quát, nhưng bản thân ông lão lại trầm mặc, bất mãn nói.
“Chàng trai trẻ, cậu có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy, tôi đã tìm mấy chuyên gia giỏi trong nghề giám định bức họa chính gốc này rồi.”
Loading...
Ông lão đầu tóc bạc phơ, nhưng mặt mày lại đỏ bừng, hơi thở trầm ổn lạ thường, không giống như một ông lão, mà ngược lại giống như hơi thở của một người trẻ tuổi.
Lạc Tú đoán, có lẽ ông lão này là cao thủ luyện võ, nhưng dù là cao thủ luyện võ cũng chẳng đáng lọt vào mắt xanh của Lạc Tú.
“Tôi đã nói nó là đồ giả thì chắc chắn là giả.” Lạc Tú không hề để tâm đáp.
“Hừ, thằng ranh con này được lắm, hôm nay tôi sẽ dạy cho anh một bài học.”
Song Nhi lại nổi giận đùng đùng đứng dậy, phải biết rằng cô ta, kể cả gia tộc cô ta đang một tay che trời ở Tân Châu, đã sớm hống hách ngang ngược quen rồi, đừng nói là người khác ăn nói khó nghe, mà ngay cả thị trưởng Tân Châu cũng không dám vô lễ như vậy trước mặt ông nội cô ta.
“Chỉ với cô sao?” Lạc Tú khẽ cười hỏi, tất nhiên anh đã nhìn ra cô gái trước mặt này cũng là người luyện võ, e rằng công phu quyền cước cũng tầm mười mấy năm rồi.
Nhưng trước mặt Lạc Tú thì công phu quyền cước đó thật sự chẳng đáng là gì.
Dù bây giờ anh đã mất hết tu vi, nhưng vẫn còn khí tức bảo vệ cơ thể của Thái Hoàng Kinh.
Người bình thường hoàn toàn không thể động vào anh.
Mặc dù ông lão định ngăn cản, nhưng lúc nhìn thấy thái độ của Lạc Tú thì nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, mặc dù ông không có tính cách háo thắng tranh giành đó, nhưng ông ta cũng được xem là nhân vật có máu mặt ở một phương, tất nhiên phải có lòng uy nghiêm không được mạo phạm.
Cộng thêm việc Lạc Tú nói đồ ông ta giữ gìn là đồ giả, quả thật đã khiến trong lòng ông ta hơi khó chịu.
Ông ta phải dạy cho chàng trai trẻ không biết trời cao đất rộng, ngông cuồng tự đại này một bài học.
Hơn nữa đừng thấy cháu gái ông ta là con gái mà xem thường, người bình thường thật sự không phải là đối thủ của nó, dù gì ông ta cũng đã dạy dỗ mười mấy năm, cho nên chuyện này ông lão cực kỳ tự tin.
“Ranh con, sau này hãy nhớ lâu một chút, đừng thấy ai cũng nói bậy bạ.” Cô gái tên Song Nhi đó phất tay, trong toa tàu lại có mười mấy người nữa đứng dậy, rõ ràng thân phận của ông lão không tầm thường.
Nhân viên phục vụ trên tàu vốn định tới ngăn cản, nhưng một người to lớn trong số đó đi tới rút giấy chứng nhận ra đưa tới trước mặt nhân viên phục vụ, sắc mặt nhân viên phục vụ nhất thời thay đổi, sau khi nhìn ông lão thì cung kính lùi về sau, rồi đóng cửa toa tàu lại.
Cô gái đó đi tới trước mặt Lạc Tú, sau đó cười khẩy một tiếng, khinh bỉ nhìn Lạc Tú, nhưng tiếp theo lại không nói gì mà tát thẳng vào mặt Lạc Tú.
Rõ ràng đối phương hoàn toàn không để Lạc Tú vào mắt.
Cú tát này lực rất mạnh.
Nhưng Lạc Tú chẳng hề né tránh, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Song Nhi.
Cô gái tên Song Nhi đó vốn định tát để dạy cho Lạc Tú một bài học, nhưng cô ta thật sự đánh không hề nhẹ.
Đừng thấy cô ta là con gái mà khinh thường, dù gì cũng là người luyện võ, một khi cú tát này giáng xuống, nếu đổi thành người bình thường chắc chắn sẽ bị sái quai hàm.
Nhưng lúc cú tát này sắp chạm vào mặt Lạc Tú thì trên mặt Song Nhi bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bởi vì tay cô ta đang ngừng ở vị trí cách mặt Lạc Tú ba centimet.
Không phải Song Nhi không muốn đánh, mà là đánh không được, như thể cô đã đánh trúng một bức tường vô hình.
Dù cô ta dùng sức thế nào, mặt cũng kiềm nén đến đỏ bừng, cũng không thể đánh xuống được.
“Song Nhi, cháu mau lui xuống đi.” Ông lão biến sắc, bỗng đứng dậy nhanh chóng kéo Song Nhi ra, tim sắp nhảy ra khỏi cuống họng.
Sau đó xua tay về phía mười mấy người kia.
Với khả năng quan sát của Lạc Tú, tất nhiên anh đã nhìn ra, lúc nãy mười mấy người đang định rút súng ra.
Thật thú vị.
“Xin lỗi cậu, là do tôi lỗ mãng.” Ông lão đó thấy Lạc Tú không ra tay nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thái độ cực kỳ cung kính ôm quyền cúi người với Lạc Tú.
“Song Nhi, cháu mau xin lỗi cậu này đi.” Thậm chí ông lão còn kéo thiếu nữ bên cạnh ra lệnh.
“Ông nội, ông đang làm gì thế? Ông có thân phận thế nào chứ? Hơn nữa, cháu không tin anh ta có thể đỡ được.”
“Cháu ngậm miệng lại cho ông, cháu thì biết cái gì?” Ông lão bỗng quát lớn, có lẽ đối phương không đỡ được đạn, nhưng ông lão rất chắc chắn một chuyện, đó là đối phương có thể giết chết ông ta và cháu gái trước khi thuộc hạ của ông ta nổ súng.
“Mau đi xin lỗi!” Lúc này trong lòng ông lão đã dâng lên nỗi sợ.
Có lẽ người khác không biết, nhưng ông ta thì không thể không biết, bởi vì đây là Nội Kình Ngoại Phóng, nếu đặt trong võ lâm thì đó cũng là nhân vật thuộc cấp bậc Tông Sư, được mọi người kính trọng.
Nếu nhân vật như vậy ra tay, dù là ông ta cũng không thể đỡ nổi một chiêu của đối phương.
Nội Kình Ngoại Phóng, nếu đối phương có sát tâm, e rằng chỉ trong tích tắc đã có thể lấy mạng hai ông cháu.
Nhân vật như vậy hoàn toàn không phải là người bọn họ có thể trêu chọc.
“Xin lỗi anh.” Song Nhi không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn xin lỗi.
“Lần sau không được phép làm như thế nữa, bởi vì chưa ai dám tát vào mặt tôi đâu.” Vẻ mặt Lạc Tú rất hờ hững, nhưng trong giọng điệu lại lộ ra tia sát ý.
Hơn nữa lúc này khí thế trên người Lạc Tú đã thay đổi, như Thần Để cao cao tại thượng, nuốt chửng giang sơn, nghiền ép thiên địa, tựa như Thần Để đích thân giáng trần.
Cũng may đối phương chỉ là một cô gái, với tính cách Tiên Tôn của Lạc Tú sẽ không quá so đo với cô ta.
Bằng không chỉ cần cô ta dám tát vào mặt anh, e rằng ban nãy đối phương đã biến thành một cỗ thi thể rồi.
Lúc đối mặt với khí thế của Lạc Tú, Song Nhi bỗng cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, toàn thân vô cùng lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, hai chân mềm nhũn như mất khống chế, sau đó ngồi phịch xuống sàn ngay.
“Xin lỗi cậu, là do tôi lỗ mãng, mong cậu nể tình con bé chỉ là một cô nhóc không biết gì mà giơ cao đánh khẽ.” Ông lão toát mồ hôi lạnh, tiếp tục ôm quyền cúi người lần nữa, đồng thời ông ta cũng cảm thấy bản thân hơi đứng không vững.
Bây giờ trong lòng ông lão đã nổi sóng lớn ngút trời, với địa vị và tầm hiểu biết của ông ta, tất nhiên có thể tiếp xúc rồi biết được một số bí mật mà người bình thường không bao giờ biết.
Nhưng càng biết những thứ đó thì ông ta càng sợ Lạc Tú, trong lòng ông lão gượng cười, không ngờ ông có thể gặp được nhân vật trong truyền thuyết trên một chuyến tàu cao tốc.
Trên thực tế ông lão là người cực kỳ có quyền thế ở Tân Châu, thậm chí ở Tân Châu vẫn chưa có ai lọt vào tầm mắt của ông ta, thỉnh thoảng người ở hai giới hắc bạch còn phải nhìn sắc mặt ông ta để làm việc.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên ông ta cảm thấy có lẽ mình đã chọc phải người không nên chọc, trong lòng cũng lần đầu tiên xuất hiện nỗi sợ.
“Tại hạ là Diệp Kính Bình, xin hỏi đại danh quý tính của cậu?” Ông lão cười làm lành..