“Lạc Trần, Trần Siêu muốn bắt tay với ngươi kìa.” Trương Tiểu Mạn nhắc nhở, bất quá Lạc Trần vẫn như cũ thờ ơ.
Trần Siêu thu tay về, nội tâm bùng lên lửa giận, hắn tại Thông Châu cũng coi như có chút mặt mũi, xung quanh hắn toàn những người giàu có, tăng thêm bối cảnh của hắn, đây còn là lần đầu tiên có người dám không cho hắn mặt mũi, hơn nữa còn là một tên nhà quê từ nông thôn tới, khiến Trần Siêu quyết định, nhất định phải tìm cơ hội để thu thập Lạc Trần, bất quá Trần Siêu lại cười nói, “huynh đệ muốn tới Thông Châu để phát triển?”
“Ha ha, ta là bằng hữu của tiểu Mạn, nếu như huynh đệ có dự định phát triển ở Thông Châu thì chúng ta làm quen một chút, Thông Châu tuy rộng lớn, nhưng ta cũng có chút tiếng nói, chắc chắn sẽ giúp đỡ được ngươi.” Trần Siêu vừa cười vừa nói, nhưng mà nội tâm lại cười lạnh, dám không cho ta mặt mũi, chỉ cần ngươi còn ở Thông Châu, lão tử về sau sẽ chơi chết ngươi.
“Tốt.” Lạc Trần mỉm cười, nội tâm cũng cười lạnh.
“Đúng rồi, tiểu Mạn, ngươi nói vị huynh đệ này muốn tìm công việc? nếu không thì an bài đến công ty trên danh nghĩa của ta đi, ngươi thấy như thế nào?” Trần Siêu gặp Lạc Trần không có biết sợ một chút nào, bỗng nhiên liền cái chủ ý.
Hắn đang làm thầy giáo ở một trường học quý tộc, bất quá ở bên ngoài hắn cũng có một công ty đầu tư.
Trần Siêu biết rõ lai lịch của Lạc Trần, lại cố ý ở trước mặt mọi người nhấc lên công ty, hiển nhiên là muốn khoe khoang cùng giẫm mặt mũi Lạc Trần.
Nhưng mà Trương Tiểu Mạn còn chưa mở miệng nói chuyện, Mẹ của Trương Tiểu Mạn liền mở miệng nói.
“Vẫn là tiểu Trần lợi hại, tuổi còn trẻ liền đã có công ty, hơn nữa chính hắn còn làm công chức, Lạc Trần, ngươi cần phải học hỏi người ta một chút.”
Trần Siêu nghe nói lời này lộ ra ánh mắt đắc ý, sau đó lại khiêu khích nhìn Lạc Trần, ngươi lấy tư cách gì để mà đấu cùng ta?.
Loading...
"Nào, đồ ăn dọn lên rồi."
“Tiểu Trần a, nếm thử tay nghề của dì có ngon không?” Mẹ của Trương Tiểu Mạn bưng lên hai món ăn.
Trần Siêu tựa hồ thường xuyên đến, không có chút nào ngại ngùng, cầm đũa lên liền bắt đầu ăn, xem ra đã rất quen thuộc , hẳn là hay thường xuyên đến nhà của Trương Tiểu Mạn.
Chỉ là Trần Siêu không có phát hiện, trong mắt Lạc Trần chợt lóe lên một tia cười lạnh.
Trần Siêu vừa mới ăn vài miếng, Lạc Trần liền đứng dậy để đũa xuống, tiếp đó đi ra khỏi cửa, móc trong túi ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, rồi châm lửa lên.
Nhìn thấy Lạc Trần rời đi, Trần Siêu nội tâm càng thêm đắc ý, tưởng rằng Lạc Trần bởi vì mất mặt mới rời khỏi.
Trương Tiểu Mạn lúc này cũng theo Lạc Trần đi ra.
“Lạc Trần, ngươi đừng hiểu lầm, ta với hắn chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường thôi, ngươi phải tin tưởng ta!” Trương Tiểu Mạn thần sắc có chút bối rối, hiển nhiên là sợ Lạc Trần nhìn ra cái gì.
“Ừm.” Lạc Trần gật đầu một cái, nhưng mà nội tâm lại tại cười lạnh, hừ, bằng hữu bình thường?.
Ngươi cho là ta bị mù à?
Mà Trương Tiểu Mạn thấy thấy Lạc Trần nói câu này, nội tâm có chút cảm giác khó chịu, dù sao chính mình không cự tuyệt Trần Siêu, chính là ngầm thừa nhận Trần Siêu theo đuổi chính mình, mà chính mình thế nhưng là đã có bạn trai a.
Nhưng mà Trần Siêu đích thực là rất ưu tú, bất luận phương diện nào đi nữa đều không phải Lạc Trần có thể so sánh.
Cha của Trần Siêu thế nhưng là Phó thị trưởng, mà cha của Lạc Trần chỉ là người bình thường, Trần Siêu bây giờ là đại cổ đông lớn của một công ty, mà Lạc Trần thì như thế nào?
Bất quá Trương Tiểu Mạn rất rõ ràng, Lạc Trần đối xử với nàng rất thật lòng, chỉ là cái thời đại này chỉ có mỗi thật lòng là chưa có đủ...
"Em không hy vọng anh có thể đạt tới được trình độ của Trần Siêu, nhưng ít ra, anh cũng phải mua được nhà ở Thông Châu, để chúng ta có một mái ấm an toàn!" Trương Tiểu lệ thở dài, mở miệng nói.
"em muốn nói cái gì?" Lạc Trần không mặn không nhạt nói.
"Anh... Nhà xưởng của cha anh không phải đáng giá hơn 300 vạn sao?, mẹ em nói rồi, chỉ cần nhà anh chịu lấy ra nhà xưởng để bán, thì sẽ có tiền mua nhà rồi" Trương Tiểu Mạn nở nụ cười nói.
Lạc Trần nhớ lại kiếp trước, vừa bán nhà xưởng xong vui vẻ cầm tiền định làm bất ngờ cho Trương Tiểu Mạn, thì bắt gặp, Trương Tiểu Mạn đang nằm cuộn mình trên giường với Trần Siêu.
"Chờ thêm đi, dù sao cũng không vội." Lạc Trần bình thản nói.
Trò hay còn ở phía sau.
Vừa vặn lúc này trong phòng có âm thanh lạ, tiếp đó lại có âm thanh phốc, tiếp lấy phốc phốc phốc vang lên không ngừng.
Trương Tiểu Mạn nghi ngờ quay đầu lại, sau đó đi vào, nhưng mà vừa mới bước vào, trong nháy mắt lại lật đật lui ra, khuôn mặt đều tím , che mũi miệng, nước mắt giàn giụa.
Rất nhanh cha của Trương Tiểu Mạn cùng Mẹ của Trương Tiểu Mạn cũng chật vật hoảng sợ trốn ra ngoài.
Quá thúi, múi thúi bốc lên nồng nặc.
Bây giờ nếu là đi vào, sẽ phát hiện Trần Siêu cả người toàn mùi thúi, thậm chí trong nhà đều có mùi thúi đang bốc ra ngoài.
Trần Siêu cũng choáng váng, nước mắt chảy ròng, bởi vì quá thúi.
Cuối cùng Trần Siêu cũng không chịu được, không thể làm gì khác hơn là chạy ra ngoài, bởi vì hắn bây giờ đang không ngừng đánh rắm, hơn nữa còn thúi vô cùng.
Điều quan trọng nhất, đây là nhà của cô gái hắn đang theo đuổi, ở trước mặt bố mẹ cô ấy, có lẽ sẽ không phiền nếu hắn đánh một hoặc hai cái rắm, nhưng hắn cứ xì hơi liên tục, và cả nhà đều bốc mùi,cái này có chút quá đáng.
Đặc biệt là đối với 1 người có địa vị như Trần Siêu, loại hành vi đáng xấu hổ này, khiến hắn hận không thể tìm thấy cái lỗ nào để chui vào.
Hắn cảm thấy hình tượng cao quý mà hắn dựng lên trong mắt người nhà Trương Tiểu Mạn, đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Lạc Trần lại sớm có chuẩn bị đã rời xa Trần Siêu, đứng ở một khoảng cách thật xa.
“Ta nói vị bằng hữu này, ngươi là định đem toàn bộ tiểu khu đều hun thúi sao?” Lạc Trần trêu chọc nói.
“Ngươi!”
Trần Siêu vốn định phản bác, nhưng mà phốc phốc thanh âm vẫn như cũ không ngừng, hơn nữa mùi thúi liên tục bốc lên, cho dù là mẹ của Trương Tiểu Mạn bây giờ nhìn Trần Siêu lúc này trong mắt đều có loại thần sắc quái dị .
Mặc dù không có ai khác nói ngoại trừ Lạc Trần, nhưng nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Trương Tiểu Mạn và gia đình cô ấy khiến Trần Siêu càng cảm thấy lúng túng và xấu hổ.
Trần Siêu dù cho da mặt có dày cách mấy, cũng cảm thấy có chút xấu hổ vô cùng, bây giờ khuôn mặt hắn cảm thấy nóng hừng hực, sinh ra ý niệm muốn trốn khỏi nơi này.
Mà lúc này, Lạc Trần đem thuốc lá trên ngón tay khẽ búng nhẹ, không có ai phát hiện, điếu thuốc kia vậy mà như một viên đạn, trực tiếp bắn về phía chiếc xe Cayenne của Trần Siêu.
Ngay sau đó, kèm theo một tiếng nổ, một cái bánh xe của chiếc Cayenne đã nổ tung.
Tiếng nổ này trực tiếp làm mọi người giật mình.
Trần Siêu vốn dĩ cảm thấy xấu hổ, muốn trực tiếp lái xe bỏ đi, nhưng vừa định đi một bước, cảnh tượng nổ lốp ô tô đã xảy ra, khiến Trần Siêu thầm nguyền rủa, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy?
Hơn nữa hôm nay tựa hồ lão thiên gia cố ý muốn cùng hắn gây khó dễ.
“Cẩn thận!”
Ngay khi Trần Siêu sững sốt, một tiếng kinh hô vang lên.
Hóa ra đó là một lọ hoa đặt trên bệ cửa sổ tầng 3, vốn dĩ nó được đặt ở mép nhưng không biết vì sao lại rơi xuống.
Hơn nữa may mắn thế nào vừa vặn nện ở trên đầu Trần Siêu.
"Ồ!"
Máu chảy ngang dọc, Trần Siêu trực tiếp bị đập trúng.
Chờ xe cứu thương tới, Trần Siêu đã hôn mê bất tỉnh, mà Lạc Trần từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ rất thờ ơ.
Bước vào nhà của Trương Tiểu Mạn, Lạc Trần vung tay nhẹ nhàng vỗ một cái, mùi hôi thúi ngay lập tức biến mất, điều này tự nhiên là do Lạc Trần làm.
Kiếp trước hắn bị Trần Siêu chơi gắt gao, nhưng kiếp này, hắn có một trăm loại phương pháp trả thù.
Bây giờ sắc trời đã tối.
Lạc Trần lấy ra hai cái bạc túi bằng nhôm, trong túi là một chút hoa trà, đây là cha nói Lạc Trần bảo hắn mang cho cha của Trương Tiểu Mạn.
Mẹ của Trương Tiểu Mạn liếc nhìn những chiếc lá trà, sau đó cười khẩy.
Đây là món quà đầu tiên mà ngươi đến nhà của chúng ta, thật là hào phóng a.