“Lạc Trần!”
“Lạc tiên sinh, ngài vừa mới nói bức họa này là giả?” Diệp Chính thiên có thể có được địa vị hôm nay, tự nhiên không phải là kẻ ngu, rất khéo léo di dời chủ đề, hóa giải lúng túng.
“Đúng, là giả.”
“Tiên sinh tha thứ cho ta mạo muội, thế nhưng bức họa này là của một vị bậc thầy ở thời kì triều đại Nam Tống làm ra , ta đã bỏ ra một số tiền lớn và tâm huyết mới cầm được tới tay, vì thế ta còn tìm mấy cái chuyên gia phương diện này chuyên môn giám định qua .” Diệp Chính thiên ngữ khí rất cung kính, thậm chí dùng tới tôn xưng.
Việc này khiến cho Diệp song không thể tưởng tượng nổi, phải biết, cho dù là nhìn thấy những đại nhân vật có quyền lực, gia gia cũng không có cung kính như thế.
"Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem."
Nhưng trong đôi mắt Lạc Trần có quang mang chợt lóe lên liền biến mất.
Đây là thiên nhãn, nguyên bản chỉ có người tu luyện thần tàng trong cơ thể mới có thể nắm giữ, nhưng mà Lạc Trần bởi vì có Thái Hoàng Kinh nên có thể sử dụng. Thiên nhãn có thể nhìn thấy những gì mà người bình thường không thể nhìn thấy, so với kính hiển vi còn tốt hơn rất nhiều.
Lạc Trần có thể nhìn ra bức tranh này là giả, cũng là bởi vì duyên cớ này, bất quá bởi vì Lạc Trần vừa trọng sinh nên chưa thể nắm giữ Thiên Nhãn chân chính, hiện tại chỉ có thể dùng Thái Hoàng Kinh để hộ thân.Bất quá dùng để phân biệt được bức tranh này là thật hay giả là đủ rồi.
Chất liệu của bức tranh là vải, Lạc Trần ấn ngón tay xuống một điểm trong bức tranh, khi hắn nhấc ngón tay lên, đã kéo ra một sợi chỉ lên. Đây là bức tranh trị giá hơn triệu, Lạc Trần thế nhưng lại làm như thế, nhưng mắt hắn không thèm chớp mắt lấy một cái, sau đó hắn quả quyết đem sợi chỉ đó kéo ra đưa đến trước mặt của Diệp Chính Thiên.
Loading...
Kỳ thực đây chỉ là một sợi chỉ mà thôi, cho dù có người nghiêm túc giám định, bọn họ cũng sẽ không để ý tới một sợi chỉ.
“Đây là?”
“Đây là vải ni lông, một loại vật liệu tổng hợp.”
“Bức tranh hơn 700 năm tuổi mà sử dụng vãi ni lông à?” Lạc Trần lắc đầu mở miệng nói ra.
Điều này khiến khuôn mặt già nua của Diệp Chính Thiên đỏ bừng, chính mình thế mà bị người ta lừa gạt.
Hơn bảy trăm năm trước làm gì có vải ni lông?. Diệp Chính Thiên lập tức liếc mắt ra hiệu cho người khác, một người đàn ông mặc áo đen đi tới lấy bức tranh kia đi, dự định tiện thể đem cái hộp gỗ bọc bức tranh kia đi.
“Chờ một chút, cái này hộp gỗ này?” Lạc Trần bỗng nhiên hô.
“Như thế nào? Lạc tiên sinh cảm thấy hứng thú đối với cái hộp gỗ này?” Diệp Chính Thiên giống như là nhìn ra tâm tư Lạc Trần nói.
“Tiên sinh nếu là ưa thích, cứ cầm lấy cũng được.” Diệp Chính Thiên biểu hiện rất là hào phóng.
“Gia gia.” Diệp song ở một bên nhắc nhở.
Kỳ thực diệp Chính Thiên làm sao mà không rõ, tất nhiên Lạc Trần có thể nhìn ra bức họa này là giả, khẳng định là có bản lĩnh cực lớn, hơn nữa mới vừa rồi phóng khí tức ra ngoài cũng đã chứng minh điểm này.
Nếu như đồ vật mà Lạc Trần để ý cũng chỉ sợ là bảo vật,nhưng mà Diệp Chính Thiên vẫn quyết định đưa cho Lạc Trần.
Đây cũng là một đại thủ bút.
Lạc Trần hơi sững sờ, hắn cũng không nghĩ đến đối phương sẽ hào phóng như thế , bất quá hắn chính xác nhìn trúng cái hộp gỗ này, bởi vì... trong hộp gỗ này chỉ sợ là có một khỏa hạt giống, có thể thức tỉnh hạt giống thần tàng trong cơ thể.
Bây giờ Lạc Trần mặc dù có khí tức Thái Hoàng Kinh hộ thể, nhưng mà muốn tu luyện Thái Hoàng Kinh lại cần kích hoạt thần tàng trong cơ thể , mà trong hộp gỗ kia có viên hạt giống mặc dù khô cạn, nhưng mà Lạc Trần tự nhiên có biện pháp để nó khôi phục.
Mà đồ vật trước mắt đối với Lạc Trần mà nói, đúng là đồ vật muốn có được nhất , có thể nói Lạc Trần thật sự hoài nghi vận khí của mình có phải hay không có chút tốt quá mức, vừa mới trọng sinh trở lại địa cầu, thế mà liền có thể đụng tới một hạt giống.
Điều này khiến Lạc Trần hơi ngạc nhiên và vui mừng
Cho dù là tại tu chân giới, hạt giống cũng là thứ có thể gặp mà không thể cầu, chớ đừng nói chi là ở địa cầu.
Có được cái hạt giống này, là có thể tiết kiệm đi một năm khổ tu, trực tiếp mở ra thần tàng trong cơ thể, tiếp đó mở ra con đường tu luyện.
Chỉ là Lạc Trần không muốn không công mà chiếm tiện nghi của lão, hắn đường đường là tiên tôn, còn không có nhỏ nhỏ mọn như vậy, đi tranh đoạt một chút đồ vật của người bình thường.
“Nói thật, ta chính xác nhìn trúng cái hộp gỗ này, bởi vì trong hộp gỗ có một đồ vật mà ta cần, nhưng mà vật này nếu là rơi vào trong tay các ngươi, chính xác là không có giá trị bao nhiêu, như vậy đi, hôm nay ta nhận ân tình này, sau này nếu như các ngươi có khó khăn gì, có thể tới tìm ta.” Lạc Trần mở miệng nói.
Phải biết rằng đây chính là lời hứa hẹn của một Vô Thượng Tiên Tôn, khi xưa các đại thế lực bao nhiêu người đánh đến vỡ đầu đều muốn lấy được một lời hứa hẹn như thế!. Bây giờ lại rơi xuống trên người lão già này.
“Vậy lão hủ cũng không khách khí, tất nhiên Lạc tiên sinh đã mở miệng, lão hủ quả thật có một chuyện muốn nhờ.” Diệp Chính Thiên trong giây lát lộ ra đuôi cáo nói.
“Lão hủ khẩn cầu tiên sinh, thu tôn nữ của ta làm đồ đệ!” Diệp Chính Thiên bỗng nhiên nói ra một câu nói như vậy.
Cái này khiến Lạc Trần sững sờ, thầm chửi một câu lão hồ ly.
“Thay điều khác đi, cái này ta làm không được, nói thật, làm đồ đệ của ta, nàng còn chưa đủ tư cách.” Lạc Trần thật là không muốn nuốt lời, hắn là tiên tôn, tương lai sẽ có bao nhiêu đứa con của các đại nhân vật đến xin làm đồ đệ của hắn?
Mà cùng với những đại nhân vật kia so sánh, Diệp Song chính xác không đáng chú ý. Hơn nữa Diệp Song có tư chất quá kém.
“Thế nhưng là tiên sinh ngài vừa mới mở miệng hứa hẹn.”
Cái này cũng đúng là, dù sao Lạc Trần là tiên tôn, kim khẩu vừa mở, há lại có đạo lý thu hồi?
“Như vậy đi, ta thu nàng làm ký danh đệ tử.” Lạc Thần có chút bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải tìm một cách khác để thỏa hiệp.
“Còn không mau bái kiến sư phụ?”.
“Bái kiến sư.... ”
“Tốt nhất vẫn nên gọi là lão sư.” Lạc Trần ngắt lời Diệp Song.
Sau một phen khách sáo, chẳng mấy chốc xe đã đến bến. Trao đổi một chút điện thoại, Lạc Trần xách theo hành lý rời đi trước một bước.
Chờ sau khi Lạc Trần rời đi, Diệp Song ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Chính Thiên.
“Gia gia, ngươi làm sao lại nhất định phải bắt ta bái hắn làm sư phụ, coi như hắn có mấy phần năng lực, nhưng mà gia gia bằng vào thực lực của thế lực chúng ta tại Thông Châu, bao nhiêu người cầu ông thu ta làm đồ đệ? Ông không đồng ý, mà giờ tại sao lại làm như vậy?”
“ngậm miệng, ngươi biết cái gì, chúng ta lần này thế nhưng cùng hắn kéo lên quan hệ , Song nhi, ngươi có thể không hiểu, gia gia không trách ngươi.” Diệp Chính Thiên thở dài một hơi.
“Nhưng mà ngươi chắc đã nghe qua Lâm Hóa Long a?” Diệp Chính Thiên nghiêm mặt nói.
“Lâm Hóa Long? Người được mọi người mệnh danh là mãnh thú Lâm Hóa Long trên Thiên Long Bảng?” Diệp song bỗng nhiên cực kỳ hoảng sợ.
Diệp Song có lẽ không phải là người ở trong vòng tròn của Diệp Chính Thiên, nhưng mà nàng thế nhưng là từ nhỏ đã nghe gia gia mình giảng một chút cố sự trước kia.
Nếu như nói để cho nàng sùng bái là người nào, như vậy thì đó chính là Lâm Hóa Long.
Đây chính là một nhân vật truyền kỳ, nắm giữ huyền thoại một thời, lúc trước có một lần ở biên cảnh có xích mích, người kia chỉ dựa vào hai nắm đấm, huỷ diệt trên trăm người được vũ trang đầy đủ .... từ một trận chiến thành võ học Tông Sư. Nó gần như trở thành một huyền thoại.
Hơn nữa còn nghe nói có một lần Bắc Cương phát sinh phản loạn, Lâm Hóa Long có một huynh đệ vừa vặn hy sinh, Lâm Hóa Long vì báo thù, một người trực tiếp đánh tới căn cứ bọn họ và lật đổ.
Đây chính là chiến trường, có đại lượng vũ khí nóng a!
Nghe được gia gia của mình bỗng nhiên nói tới nhân vật trong truyền thuyết này, Diệp Song sao có thể không biến sắc.
“Gia gia, ngươi chẳng lẽ nói, hắn có thể có tiềm lực trở thành người như Lâm Hóa Long?” Diệp song song rõ ràng có chút không dám tưởng tượng.
“Ha ha, trở thành người như vậy? Nha đầu ngốc, ít nhất hôm nay hắn lộ ra một chút thực lực, ta cảm thấy thực lực e rằng đã không có ở dưới Lâm Hoá Long .” Diệp Chính Thiên thở dài một tiếng, lộ ra vẻ hâm mộ.
“A?” Diệp song song gương mặt xinh đẹp lập tức hoảng sợ, miệng há to đến mức có thể nuốt vào một quả trứng gà.
“Chỉ cần hắn ở Thông Châu, nhất định phải lôi kéo hắn cho ta! Trước tiên an bài cho hắn một cái công ty, một chiếc xe sang trọng.”