Nàng lại quay đầu nhìn Lưu Ngọc, sự cưng chiều trong mắt biến mất, nàng ta nghiêm mặt nói: "Lưu sư điệt, kể lại cho ta nghe quá trình đấu đá một chút, ngươi có manh mối về hai gã gây rối không?"
Lưu Ngọc không dám chậm trễ, đem mọi chuyện một chín một mười kể ra chi tiết, danh hào Hắc Bạch Song Sát cùng với tướng mạo đặc thù của từng người cũng miêu tả một lần, xen lẫn trong đó còn căm thù tức giận mắng hai người kia không ít, kiên quyết đứng trên lập trường bên người mình, đối với chuyện hắn có thể đánh qua lại với hai người Luyện Khí hậu kỳ, hắn chỉ tóm tắt sơ lược.
Nghiêm Hồng Ngọc gật đầu, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh, thần thức nàng vừa đảo qua, đem một luồng vải hút vào trong tay, lạnh lùng nói: "Có những manh mối này cũng đủ rồi, bọn họ trốn không được bao lâu."
Lưu Ngọc liếc mắt liền nhận ra vật này là gì, đây chính là mảnh vải mà tên đại hán Hắc Bào sử dụng bí thuật mà làm nổ tung y phục của hắn ta còn để lại, nghĩ đến những loại bí thuật dựa vào khí tức phong tỏa vị trí của tu sĩ được nhắc tới trong "Ma tu yếu lược", trong lòng hắn rùng mình, hắn quyết định sau này sẽ luôn chú ý những thứ làm ô nhiễm hơi thở của hắn.
Nếu Nghiêm Hồng Ngọc đã tìm được đầu mối thì muốn bắt được hai người Hắc Bạch Song Sát cũng chính là hai người tu sĩ Luyện Khí kỳ không cần phải nóng vội, cũng không lo lắng hai người họ chạy trốn, trước tiên phải mang cháu gái này đuổi về tông môn để tránh khỏi đêm dài lắm mộng, phòng khi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nàng ta nghĩ như vậy, sau đó điều khiển pháp khí thảm bay màu đỏ kia bay lên cao khoảng ba trượng, kéo Nghiêm Quần Nhi nhảy lên. Sau đó nhìn thoáng qua Lưu Ngọc, thản nhiên nói:
"Lưu sư điệt cũng phải quay trở về tông môn, vậy thì cũng lên đây đi, sư thúc cho ngươi đi nhờ một đoạn đường."
"Đa tạ sư thúc."
Lưu Ngọc cung kính lên tiếng, cũng không có khách khí, gia tăng Ngự Phong thuật nhẹ nhàng nhảy lên thảm bay màu đỏ.
Sau khi ba người đều lên thảm bay màu đỏ, một tay Nghiêm Hồng Ngọc bấm một cái pháp quyết điều khiển pháp khí thảm bay màu đỏ nhanh chóng bay lên trên cao.
Loading...
Sau khi pháp khí thảm bay màu đỏ bắt đầu phi hành, xung quanh bốn phía liền hiện lên một vòng bảo hộ màu đỏ nhạt, ngăn cản một trận cuồng phong đang xông tới trước mặt.
Khó có cơ hội ở ở gần quan sát tu sĩ Trúc Cơ kỳ nên Lưu Ngọc tỉ mỉ quan sát. Nhìn cảnh vật xung quanh không ngừng lùi về phía sau, hắn phát hiện vị Hồng Ngọc sư thúc này có tốc độ phi hành phải nhanh hơn ngự kiếm gấp ba bốn lần, hơn nữa đây còn là dưới tình cảnh chở ba người phía trên.
Mặc dù hắn không sợ những tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, nhưng sợ rằng đều không thể chạy thoát từ trong tay tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Quả nhiên giữa các Đại cảnh giới đều có sự chênh lệch khoảng cách khó có thể vượt qua, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm cho ra kết luận.
Cứ phi hành như vậy khoảng chừng sắp được hai canh giờ, tiêu hao pháp lực ở mức độ này đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ không có gì đáng nhắc tới, căn bản là trên đường không có dừng lại khôi phục pháp lực, hình ảnh Nguyên Dương Tông đã xuất hiện trong tầm mắt.
Thảm bay màu đỏ dừng lại ở trước đại trận bảo vệ tông môn, Nghiêm Hồng Ngọc mặt không đổi sắc lấy ra lệnh bài thân phận, phát ra một đạo bạch quang trước khi tiến vào trận pháp, chậm rãi chờ đợi. Sau đó không lâu trận pháp tách ra một lỗ hổng dài khoảng ba trượng, pháp quyết trong tay nàng ta biến đổi, thảm bay màu đỏ liền nhanh chóng thu nhỏ lại đi qua lỗ hổng kia, sau đó phi hành khoảng nửa khắc đồng hồ thì dừng lại trên một nơi thông thường trên một ngọn núi.
Lưu Ngọc hiểu ý, hai chân vừa đạp liền nhảy xuống thảm bay màu đỏ, phong thái có chút hào hiệp, sau khi nhảy xuống liền khom lưng hướng về phía Nghiêm Hồng Ngọc thi lễ một cái, lễ phép nói:
"Đa tạ Hồng Ngọc sư thúc cho ta đi nhờ một đoạn, vậy không quấy rầy sư thúc nữa, sư điệt xin cáo lui."
Hắn nói xong lấy Cự Mộc kiếm ra, khẽ động pháp quyết nhanh chóng biến lớn, điểm mũi chân một cái nhảy lên trên, chuẩn bị rời đi.
"Lưu sư đệ, hôm nay đa tạ đã cứu giúp, sư tỷ ghi nhớ trong lòng, chúng ta sau này sẽ gặp lại!"
Nghiêm Quần Nhi thấy Lưu Ngọc không giống những sư huynh đệ trước kia luôn lấy lòng nàng ta bằng mọi cách, trong khoảng thời gian này hai người gặp nhau cũng không chủ động nói với nàng ta mấy câu, dường như hiểu ra gì đó, dung nhan tuyết trắng tinh xảo trên mặt khó nén có chút mất mác. Nhưng mà nhìn thấy Lưu Ngọc muốn rời đi, trong lòng nàng ta càng không muốn, lấy hết dũng khí dùng thanh âm ôn nhu chủ động hướng về phía bóng lưng kia lớn tiếng nói.
Cuối cùng Lưu Ngọc cũng không trả lời thanh âm dịu dàng đó, lúc này hắn chỉ một lòng chạy theo chân lý, không có ý định phí thời gian vào tình yêu nam nữ vô ích.