Nghiêm Quần Nhi vừa nhìn thấy người trung niên đạo cô này thì khóe miệng lộ ra nụ cười vui sướng, chạy nhào tới ôm lấy đạo cô khóc òa lên, dáng vẻ cực kỳ uất ức.
"Cô cô người rốt cuộc đã đến, người có biết hay không Quần Nhi xém chút nữa đã không còn gặp lại người!”
Trong mắt đạo cô trung niên lóe lên một tia từ ái cùng đau lòng, sau đó đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ của Nghiêm Quần Nhi mà ôn nhu an ủi.
"Không sao không sao, Quần Nhi không phải còn rất tốt đây sao? Lần sau đừng tự mình vụng trộm chạy ra ngoài có biết chưa?"
"Được rồi được rồi, hết thảy đều qua rồi, mau kể cô cô nghe một chút, con làm thế nào mà thoát khỏi nguy hiểm, những kẻ gây rối đi đâu hết rồi?"
Cháu gái ruột này vậy mà là người có thiên phú tốt nhất trong đám tiểu bối nhất mạch của nàng, lại khiến cho nàng cực kỳ yêu thích, xưa nay cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ nhỏ hay theo nàng đến Thanh Tú phong tu hành.
Lần này lén lút đi ra ngoài suýt chút nữa xảy ra chuyện khiến cho nàng kinh hãi đến biến sắc, nàng vội vàng dừng tu luyện dọc theo đường đi không ngừng nghỉ phút nào, thôi thúc pháp khí toàn lực chạy tới, nếu như cháu gái bảo bối này gặp phải chuyện bất trắc gì thì nàng không có cách nào ăn nói với đệ đệ của mình.
Nghiêm Quần Nhi khóe mắt rưng rưng, bộ mặt oan ức lay động cánh tay của đạo cô rồi bắt đầu chậm rãi kể rõ câu chuyện xảy ra, đợi đến lúc nói đến đoạn bị bốn người truy sát thì vẻ mặt sợ hãi, lúc nói đến Lưu Ngọc trượng nghĩa ra tay thì gương mặt đỏ ửng lén liếc nhìn về phía Lưu Ngọc một cái.
Thời điểm Lưu Ngọc thấy đạo cô trung niên đáp xuống đất thì hắn cũng đã đứng lên, cũng không hoảng hốt mà đã sớm đoán ra thân phận của người đến, thế nhưng ở trước mặt tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì hắn cũng không dám vô lễ, có điều cũng không đến làm phiền mà chỉ đứng đợi ở đó không xa, chờ đến sau khi hai cô cháu này nói xong thì mới đến phiên của mình.
Đạo cô trung niên biết Nghiêm Quần Nhi một mình tham gia hội đấu gia là vì muốn mua Dưỡng Nhan đan làm lễ vật tặng cho mình nhân ngày mừng thọ thì cực kỳ vui mừng, quả nhiên không uổng phí tấm lòng yêu thương nha đầu này nhiều năm như vậy, nghe được vẫn còn hai người chạy trốn thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, một đạo sát khí lóe lên rồi biến mất, đợi đến lúc Lưu Ngọc ra tay giúp đỡ thì mới bình an vô sự đạo cô quay đầu liếc mắt nhìn, khá tán thưởng.
Loading...
“Quần Nhi không sao rồi, hiện tại đã an toàn, để cô cô đến cảm tạ vị tiểu hữu đã cố gắng giúp con này, còn truy sát hai người kia thì chờ sau khi trở về phát động sức mạnh của gia tộc và môn phái nhất định phải đem hai người kia về quy án, để bọn họ thử nếm trải tư vị rút hồn luyện phách!”
“Không kẻ nào chọc tới gia tộc tán tu chúng ta mà vẫn còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cũng không có tán tu nào có thể chặn giết đệ tử nội môn Nguyên Dương Tông mà có thể toàn thân trở ra!”
Ngữ khí của đạo cô trung niên lúc bắt đầu thì nhẹ nhàng nhưng về sau thì lại vô cùng lạnh lẽo, sát ý bộc lộ rõ không hề che dấu chút nào.
Nói xong đạo cô quay đầu nhìn về phía Lưu Ngọc lạnh nhạt nói: “Ngươi đến đây.”
Lưu Ngọc nghe thấy vị sư thúc Trúc Cơ này gọi đến thì không dám thất lế, hắn bước nhanh tới rồi khom lưng hành lễ.
“Đệ tử Lưu Ngọc, tham kiến sư thúc.”
Ngữ khí của hắn không sợ hãi không kiêu ngạo, thanh âm bình tĩnh nói.
Đạo cô trung niên thấy rõ dáng vẻ của tên đệ tử này, đối với việc ngoại môn đệ tử có thể ra tay lúc mấu chốt để cứu giúp cháu gái mình thì khá là thuận mắt.
“Không cần đa lễ, Lưu sư điệt làm rất tốt có thể ở thời điểm nguy cấp mà trợ giúp đồng môn, không tham sống sợ chết điểm này khá là đáng quý, ngươi cứu cháu gái ruột của ta, ngược lại không cần phải xa lạ như vậy cứ gọi ta là Hồng sư thúc đi!”
Nghiêm Hồng Ngọc gật gật đầu, trong giọng nói lộ ra một tia thưởng thức.
“Đồng môn tất nhiên là phải giúp đỡ lẫn nhau trong những tình huống đó, nhìn thấy sư tỷ gặp phải nguy hiểm đệ tử há lại có thể khoanh tay đứng nhìn! Đệ tử không nhận nổi khích lệ như vậy của Hồng Ngọc sư thúc.”
Lưu Ngọc nói kín kẽ đến không một lỗ hổng, sau đó hắn đánh rắn theo côn, lập tức kéo gần quan hệ với vị sư thúc này không ít.
Thế lực ẩn giấu của Nghiêm gia ở Nguyên Dương Tông cũng không nhỏ, hắn cứu giúp Nghiêm Quần Nhi không phải cũng vì điểm ấy sao? Nếu có thể kéo tới một chút quan hệ sau đó ở bên trong nội môn cũng có thể dễ dàng hành tẩu hơn một chút.
Kiếp trước mặc dù hắn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường nhưng cũng đã mài dũa ở trong văn phòng mấy năm, sau khi trải qua vô số lần bị xã hội vả vào mặt thì đối với một vài việc không thể nói rõ cũng có vài phần am hiểu, biết rõ tầm quan trọng của “quan hệ”.