Hắn mỉm cười tự giễu, hai mạng sống lại mất trong tay hắn, mặc dù đều là người không có ý tốt với hắn, nhưng trong lòng khó tránh có vài phần thất vọng.
Sinh mạng là yếu ớt như vậy, giống như một ngọn lửa nhỏ cháy trong bóng tối, bị gió lạnh thổi nhẹ liền tắt.
Lưu Ngọc suy nghĩ cẩn thận, tại sao lại gặp phải hai lần tập kích này, là vì lộ ra tài lực sao? Là hắn không đủ cẩn thận sao?
Không! Đều không phải, hay là vì tu vi của hắn mỏng manh, vì “yếu ớt”.
Nếu tu vi của hắn là Luyện Khí viên mãn hoặc là tu sĩ Trúc Cơ, bọn họ còn sẽ xem hắn là mục tiêu không? Không, có lẽ căn bản không dám liếc thêm một lần, trong lòng Lưu Ngọc có được đáp án.
Có lẽ, bản thân yếu ớt chính là một cái tội.
Vào lúc này, Lưu Ngọc có loại ý nghĩa muốn trở lên cường đại trước nay chưa từng có.
Chỉ khí thực lực trở lên mạnh mẽ thì mới có thể làm chủ vận mệnh của mình, mới có thể đi theo đuổi thứ mình muốn theo đuổi, mới có thể bảo vệ được thứ mình muốn bảo vệ.
Chôn sâu loại suy nghĩ này trong đáy lòng, dựa vào tâm niệm kiên định trong lòng, Lưu Ngọc nhịn những cơn đau và suy yếu từ trên người, thu lấy pháp khí và túi trữ vật của hai người.
Trận đánh nhau vừa rồi, nói thì chậm diễn ra thì nhanh, thời gian một chén trà thì đã kết thúc rồi, có điều nơi này cách phường thị Gia Thái không xa, động tĩnh đánh nhau không nhỏ, nói không chừng có tu sĩ tâm tư không tốt sẽ đến đây kiểm tra.
Loading...
Nếu thực lực của bản thân không đủ cường đại, hoặc pháp khí không sắc bén như vậy, vậy thì người nằm trên đất biến thành thi thể rất có thể chính là chính mình rồi. Thì ra trong lúc bất tri bất giác hắn đã có thể giết chết tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường đã không thể khiến ta kiêng kị nữa rồi.
Nhìn hai cỗ thi thể trên đất, trong lòng hắn khá cảm khái, tâm thái đã xảy ra một chút thay đổi vi diệu.
Lưu Ngọc lục tìm đồ trên người hai người, xác định không sót thứ gì thì ném ra hai quả cầu hỏa về phía thi thể của hai người đốt thành một đống tro tàn, trước khi đi thì quay đầu liếc nhìn đống tro tàn đó.
Mặc kệ khi còn sống xinh đẹp như nào, ở trước mặt cái chết chúng sinh đều bình đẳng.
Nhất thời, tâm trạng của hắn có hơi nặng nề. Hai tay mỗi tay nắm một viên Linh thạch hạ phẩm, vừa dùng Ngự Phong thuật nhanh chóng rời đi, vừa từ trong Linh thạch hấp thụ Linh khí khôi phục pháp lực đã tiêu hao, sau một hồi, khu rừng này đã không thấy bóng người nữa.
Sau khi mây đen bay qua, ánh trăng thanh mát lại chiếu xuống, phủ lên đại địa và dãy núi một lớp sương trắng.
Lưu Ngọc sau khi cấp tốc đi được hai mươi dặm thì tìm một sơn động khuất trong một hẻm núi nhỏ, ngồi khoanh chân vận chuyển công pháp Mộc Linh quyết, nuốt một viên đan dược có hỗ trợ trị thương, bắt đầu từ từ khôi phục pháp lực và thương thế.
Nửa canh giờ sau, Lưu Ngọc từ từ mở mắt ra, lúc này pháp lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, thương thế trên người cũng khỏi hơn nửa, đối với hành động bình thường đã không ảnh hưởng gì nữa, phần còn lại chỉ có thể từ từ tĩnh dưỡng.
May nhờ có Mộc Linh quyết, mặc dù nó ở phương diện quyết chiến biểu hiện khá bình thường, nhưng đối với phương diện chữa trị thương thế, kéo dài tuổi thọ này vẫn có hỗ trợ.
Nếu thương thế đã chuyển biến tốt, Lưu Ngọc cũng không nán lại nữa, Linh khí ở chốn hoang vu này mỏng manh, cũng không có bất kỳ phòng hộ gì, không thích hợp tu luyện. Việc cấp bách hiện nay là mau chóng quay về tông môn dưỡng thương, xung kích bình cảnh.
Lưu Ngọc thuần thục phóng thích Ngự Phong thuật, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, một bước đi được hai ba trượng, đi về phía Nguyên Dương Tông.
Sau khi đi được mấy chục dặm, đột nhiên, Lưu Ngọc cảm thấy một hai dặm phía trước truyền tới động tĩnh đánh nhau, từ xa xa có thể nhìn thấy pháp thuật đủ loại màu sắc và ánh sáng của pháp khí lướt qua trong bầu trời đêm, động tĩnh không nhỏ, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy.
Cơ thể của Lưu Ngọc dừng lại, vẻ mặt có hơi do dự, trong lòng lưỡng lự, con đường này là một con đường khá gần để đi tới Nguyên Dương Tông, nếu từ con đường này vòng sang con đường khác để đi thì phải lãng phí thời gian mấy canh giờ.
Do dự một lúc, Lưu Ngọc vẫn quyết định lén lút đi xem tình hình rồi quyết định sau, nếu có thể không kinh động hai bên mà lén đi qua thì là tốt nhất. Điều quan trọng nhất là hắn không cho rằng tu sĩ bình thường có thể giữ hắn lại được, huống chi trong tay còn có hai lá át chủ bài, cho dù đánh không lại toàn thân rút lui vẫn được.
Vận chuyển Ẩn Linh thuật thu liễm pháp lực và khí tức, dưới chân điểm nhẹ lén lút đi về phía đang đánh nhau.
“Là nàng ta sao?”
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua thì nhận ra thân phận của một bên trong đó, chính là nữ tu mặc váy dài hồng phấn đeo mặt nạ thỏ, dáng người cao ráo tinh tế ra tay xa hoa, ngồi ở ghế bên phải cạnh hắn trong buổi đấu giá.
Đối với việc nàng bị người có tâm tư không tốt để ý, bị coi là một con “dê béo”, Lưu Ngọc không hề bất ngờ, từ rất nhiều chi tiết thì có thể nhìn ra nữ tu này chưa từng trải nhiều, hắn đoán chắc là đích nữ của gia tộc lớn nào đó, nghe được tin tức của Dưỡng Nhan đan nên mang theo Linh thạch lén chạy ra ngoài đi mua.
Giá trị của Dưỡng Nhan đan bằng một món pháp khí thượng phẩm mà cũng bị nàng đấu giá được, vậy nàng liệu có khi nào có nhiều Linh thạch hơn không?
Lúc đó dưới ánh mắt của mọi người đấu giá được Dưỡng Nhan đan đã khiến rất nhiều người đỏ mắt không thôi, hơn nữa nàng lại một thân một mình, có người động tâm cũng quá là bình thường.