Mặc dù Lưu Ngọc xuất phát cũng đủ sớm, nhưng dù sao đường xá cũng khá xa, khi hắn đi tới quảng trường thật lớn này, thì vị trí gần đài cao đã sớm có người ngồi ngay ngắn, khẽ đếm sơ qua cũng có khoảng hai trăm đệ tử ngoại môn chờ ở đây.
Trên con đường tu tiên chưa bao giờ thiếu tu sĩ chăm chỉ và nỗ lực!
Lưu Ngọc âm thầm nhắc nhở bản thân, hắn may mắn có được Tiên Phủ hỗ trợ, thì càng phải nỗ lực tu hành, để không phụ lại cơ duyên trời ban này!
Tu sĩ tên quảng trường có nam có nữ, khi gặp đồng môn có quen biết đều sẽ thấp giọng chào hỏi vài câu hoặc là gật đầu ra hiệu. Chỉ có mấy tập thể nhỏ nhưng vẫn phân chia ranh giới rõ ràng, qua lại rất ít, phái gia tộc tụ thành một cụm, phái biệt viện tụ thành một cụm.
Về phần phái thầy trò, có lẽ những người được tu sĩ Trúc Cơ hay Kim Đan thu làm đệ tử chính thức đều có tư chất không quá kém, thông thường đều tiến thẳng vào nội môn, trên quảng trường chỉ có lác đác vài người, cho nên không hề tụ thành một cụm.
Lưu Ngọc cũng được xem như thuộc về phái biệt viện, nhưng chỉ là một nhân vật nhỏ nằm ngoài lề, lần này người bên phái biệt viện tới đây cũng không có ai tương đối quen thuộc, cho nên hắn không ngồi gần phái biệt viện, khi gặp người quen thì chắp tay ra hiệu hoặc gật đầu xem như chào hỏi là được rồi.
Hai người tìm hai vị trí tương đối gần đài cao nhỏ khoanh chân ngồi trên đệm lót, thấp giọng bắt đầu trò chuyện về kinh nghiệm tu luyện.
Mặc dù nói là trò chuyện, nhưng đại đa số là đều Thượng Xuyên Giang nói, Lưu Ngọc lắng nghe, chỉ là Lưu Ngọc thỉnh thoảng đưa ra một hai câu giải thích độc đáo khiến Thượng Xuyên Giang cảm thấy mới mẻ.
Thời gian dần dần trôi qua, tu sĩ trên quảng trường bắt đầu nhiều lên, cuối cùng lên đến khoảng hai nghìn người. Ngoại trừ những người đang làm nhiệm vụ bên ngoài tông môn, bế quan tu luyện, ra ngoài rèn luyện, một ít tu sĩ đã lớn tuổi từ bỏ con đường tu tiên và trường hợp vì nhiều lý do nên không tới được ra, thì số lượng hai nghìn người đã xem như vừa đủ.
Tuy rằng trên quảng trường đã có hai nghìn người ngồi xếp bằng, nhưng cũng không ầm ĩ, thỉnh thoảng sẽ có đồng môn quen biết thấp giọng hỏi trong lúc chờ, không dám ồn ào lớn tiếng. Truyền Đạo phong là nơi quan trọng trong tông môn, nghiêm cấm ồn ào lớn tiếng, nếu như có đệ tử làm trái quy định, sẽ lập tức bị tu sĩ chấp pháp bắt đi, chẳng những phải xử phạt thật mạnh, mà cả đời cũng không được bước vào nữa!
Loading...
Sở dĩ tất cả đệ tử ngoại môn trên quảng trường đều mặc áo bào màu tro, không có ai mặc áo trắng của tu sĩ nội môn.
Là bởi vì nội môn đã có “Vấn Đạo phong”, mỗi tháng đều có tu sĩ Trúc Cơ kỳ giảng đạo, tri thức được truyền thụ cũng cao thâm hơn Truyền Đạo phong rất nhiều, cho nên bình thường đệ tử nội môn sẽ không tới Truyền Đạo phong nghe giảng.
Nhưng chính là vì nội môn có đãi ngộ vượt xa ngoại môn, cho nên đã khuyến khích rất nhiều con cháu ở ngoại môn không cam lòng mình là kẻ tầm thường mà nỗ lực tu luyện, muốn tiến vào nội môn!
Đột nhiên, ở phía chân trời có một ánh kiếm màu lam mang khí thế kinh người xẹt qua, trong nháy mắt đã đi tới đài cao trên vách núi, phi kiếm màu lam toát ra hàn khí kinh người, trên thân kiếm có khắc hoa văn một băng điểu vừa nổi bật lại không tầm thường, phi kiếm màu lam nhanh chóng thu nhỏ, hiện ra một bóng dáng kiêu hãnh như hàn mai xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đây là một nữ tử lạnh như băng sương, mặc váy Lưu Tiên tay rộng màu xanh biển, mắt sáng như sao, mặt ngọc hoàn mỹ, làn tóc dài đen nhánh được một dải lụa màu trắng buộc lại.
“Lãnh Nguyệt tiên tử!” “Linh khí thượng phẩm!”
Trong đám người thỉnh thoảng truyền đến từng đợt hô nhỏ, có người nhận ra thân phận của người tới.
Đó là một trong Nguyên Dương song mỹ “Lãnh Nguyệt tiên tử” Bạch Vũ Huyên! Lưu Ngọc cũng kinh ngạc trong nháy mắt vì điều này, nhưng kiếp trước hắn cũng từng gặp không ít nữ tử xinh đẹp, cho nên rất nhanh đã hồi phục tinh thần, nói ra thân phận của đối phương ở trong lòng.
Nguyên Dương song mỹ là danh hiệu của hai nữ tu Trúc Cơ kỳ cực kỳ xuất sắc trong Nguyên Dương Tông, không chỗ nào không xuất sắc hơn so với tu sĩ cùng cấp, không chỉ có tu vi cao thâm, dung nhan cũng là độc nhất vô nhị.
“Không ngờ lần này lại là Bạch sư thúc đến đây giảng đạo, được nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Bạch sư thúc, vậy chuyến đi lần này thật sự không tệ!” Bên cạnh có tu sĩ lẩm bẩm nói.
Lưu Ngọc nghe lời này âm thầm cười, tiếng tăm của Nguyên Dương song mỹ rất lớn, người hâm mộ trong tông môn càng đông đảo hơn, nếu sớm biết rằng người tới giảng đạo chính là nàng, chỉ sợ hai ngàn người ở đây sẽ tăng lên gấp đôi, phải biết rằng người muốn thấy dung nhan của Lãnh Nguyệt tiên tử không hề ít chút nào!
Sắc mặt Bạch Vũ Huyên lạnh như sương, đôi mắt sáng thản nhiên nhìn lướt qua quảng trường, sau đó lại phóng ra Linh áp mạnh mẽ của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, ép xuống rất nhiều đệ tử ngoại môn ở giữa sân.