Sau khi ra khỏi Ngọc Lan Lâu, Lưu Ngọc định đi bán Tụ Linh Đan đã luyện chế, hiện tại loại đan dược dành cho Luyện Khí sơ kỳ này chỉ có tác dụng rất nhỏ đối với hắn.
Quảng trường chữ Hồi người đến người đi, có đèn Dạ Minh Châu ở bốn phía xua tan bóng tối, chiếu sáng quảng trường đến mức trông giống như ban ngày.
Lưu Ngọc bày một cái sạp ở trước bãi cát quảng trường, bán hai mươi bốn viên Tụ Linh Đan với giá hai mươi ba khối Linh Thạch, có một tán tu khá là “rộng rãi” đã mua hẳn một lọ, vì thế Lưu Ngọc cũng giảm giá cho hắn một viên Linh Thạch, lúc này túi trữ vật đã có ba mươi hai viên Linh Thạch, cuối cùng cũng không còn túng quẫn như vậy nữa.
Lưu Ngọc cũng không vội vã quay về Tông Môn, mà là bỏ ra ba viên Linh Thạch ở một quán trọ “Tiên Khách Lai” để thuê một căn gác hai tầng trong một tháng, định sau khi tăng tu vi lên đến Luyện Khí ngũ tầng, tinh luyện pháp khí một phen rồi mới đi cũng không muộn.
Mỗi tầng trên gác mái đều có ba bốn căn phòng với công dụng khác nhau, mặc dù các loại bàn giường ghế tựa đều đơn giản mộc mạc, nhưng cũng khá đầy đủ.
Hắn lấy ngọc bài do Tiên Khách Lai đưa cho mình ra, rồi tiến hành phương pháp kích hoạt cấm chế của trận pháp theo như lời chưởng quỹ nói. Cả căn gác dần dần bị một đám sương mù màu xám trắng bao phủ, che lấp khiến gác mái như ẩn như hiện.
Hắn phóng thần thức ra nhìn toàn bộ gác mái, thấy không có đồ vật theo dõi nào, sau đó mới cởi mũ rộng vành và khăn che mặt để xuống mặt bàn.
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi trên giường, nhắm chặt hai mắt, gạt bỏ suy nghĩ.
Đợi đến khi sau khi tạp niệm dần dần biến mất, hắn lấy một viên Thanh Linh Đan ra từ bình ngọc, há miệng nuốt xuống.
Đan dược vừa vào bụng liền hóa thành một luồng Linh khí tinh khiết, lan tràn ra khắp các kinh mạch trong cơ thể, tuy luồng Linh khí này rất lớn nhưng lại tương đối ôn hòa, hắn lập tức dùng tay kết pháp quyết, không dám lơ là, vận chuyển công pháp Mộc Linh Quyết nhanh chóng luyện hóa dược lực.
Loading...
Trên mặt hắn xuất hiện ánh sáng màu lục nhàn nhạt, Đại Chu Thiên chạy qua chạy lại, luyện hóa Linh khí trở thành pháp lực của hắn, pháp lực trong đan điền của hắn dần dần dồi dào rồi viên mãn, mỗi một giây đều giống như là đánh vỡ giới hạn nào đó, tốc độ tăng trưởng của pháp lực đột nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Luyện Khí ngũ tầng!
Lưu Ngọc đột phá tới Luyện Khí ngũ tầng một cách thuận lợi, pháp lực trong cơ thể tăng trưởng nhanh chóng, mãi cho đến khi tăng lên khoảng một phần ba so với tổng số của Luyện Khí tứ tầng thì mới ngừng lại. Hắn tiếp tục hấp thu dược lực trong Thanh Linh Đan, cho đến khi đột phá cảnh giới đến mức ổn định rồi mới ngừng lại.
Khi mới bắt đầu tu hành thì đã phải luyện hóa tinh khí của bản thân để đào thải tạp chất trong cơ thể, người bình thường sẽ bắt đầu tu luyện khi đến mười hai tuổi, nếu nhỏ hơn mười hai tuổi sẽ không đủ tinh khí, kinh mạch trong cơ thể cũng chưa trưởng thành hoàn toàn, cho nên không thể tu luyện.
Thời cơ tốt nhất để đạt Trúc Cơ là trước bốn mươi tuổi, sau bốn mươi tuổi, các chức năng trong thân thể sẽ bắt đầu giảm xuống, đến sáu mươi tuổi thì trên cơ bản đã mất hy vọng đạt đến Trúc Cơ.
Cảm nhận được đan điền của mình chứa nhiều pháp lực hơn lúc trước, phải nói loại cảm giác từng bước trở nên mạnh mẽ này thật sự khiến người ta say mê, trên mặt Lưu Ngọc hiện ra một chút vui mừng, vậy thì hy vọng đạt đến Luyện Khí viên mãn trước bốn mươi tuổi lại nắm chắc nhiều hơn mấy phần rồi.
Lưu Ngọc mở túi trữ vật ra, vừa động tâm niệm đã có bốn hộp gấm xuất hiện trên giường, hắn mở từng hộp gấm ra, lộ ra thanh kiếm nhỏ “Kim Long Kiếm” màu vàng kim nhạt, khiên nhỏ “Huyền Quy thiết giáp thuẫn”, còn có Huyền Điểu Liệt Diễm phù và Độn thổ phù.
Kim Long Kiếm dài khoảng bốn tấc, toàn thân có màu vàng kim nhạt, Lưu Ngọc đặt Kim Long Kiếm trong lòng bàn tay, đôi tay chạm vào bụng nhỏ, rót pháp lực vào trong rồi bắt đầu tinh luyện.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, Lưu Ngọc đã tinh luyện xong Kim Long Kiếm và Huyền Quy thuẫn, có thể sử dụng hai pháp khí một cách thuần thục, nhưng Kim Long Kiếm là pháp khí thượng phẩm, cần rất nhiều pháp lực, dựa vào tu vi Luyện Khí ngũ tầng hiện tại này thì chỉ sử dụng một thời gian ngắn là sẽ không đủ pháp lực.
Có Kim Long Kiếm và Huyền Quy thuẫn trong tay, Lưu Ngọc tự tin khi đụng tới tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng có thể đánh một trận, chỉ cần đối phương không có pháp khí thượng phẩm, vậy thì hắn không hề sợ.
Phải biết rằng khi người tu tiên chiến đấu với nhau, chỉ cần không chênh lệch quá nhiều tu vi, vậy thì các loại pháp bảo Linh phù trận pháp vẫn sẽ nâng thực lực lên rất nhiều.
Nếu đạo hữu yêu thích bộ truyện, hãy bấm thả tym, đẩy kim phiếu hoặc donate cho dịch giả để dịch giả có động lực ra chương ạ!