Thần sắc Vương Lâm không thay đổi hỏi."Cần bao nhiêu?"
Vương Hạo hơi do dự một chút rồi nói: "Ít nhất cũng cần 200 tấm!"
"Sao nhiều vậy? Ngươi muốn dùng làm gì?" Vương Lâm ngẩn ra. 200 tấm thật ra thì hắn cũng có thể lấy ra. Mấy tháng nay, hắn nhận hối lộ cũng gần 500 cái rồi.
Vương Hạo thở dài, cười khổ: "Thiết Trụ ca, còn có hai tháng nữa là tới cuộc so tài của đệ tử môn nội cuối năm. Tuy nói ta có tư cách tham gia
nhưng cũng không có khả năng đoạt được danh hạng gì. Chỉ là ta không cam lòng. Cái tên Vương Trác kia đã luyện đến đỉnh phong Ngưng Khí kỳ. Hơn nữa ta còn nghe nói gần đây hắn còn chạm đến tầng thứ hai rồi."
"Sao hắn có thể luyện nhanh như vậy?" Vương Lâm nhìn Vương Trác một hồi lâu rồi mới có chút kinh ngạc thầm nghĩ, thiên tư quả nhiên quan trọng!
Vương Hạo lộ vẻ tức giận nói: "Còn không phải do hắn có một sư phụ tốt sao. Sư phụ hắn không tiếc bỏ vốn lớn, xin chủ nhân chúng ta một lô Tạo Hóa Đan. Cái thứ này ở trong môn phái cũng là dược vật cực kỳ trân quý.
Hắn ăn được thứ đó thì tất nhiên là tốc độ tu luyện nhanh rồi."
Vương Lâm gật đầu, nghi hoặc nói: "Cái này và chuyện ngươi mượn tiên phù thì có liên quan gì?"
"Đương nhiên là có liên quan. Ngươi không hay tiếp xúc bên ngoài nên không biết. Hàng năm, trước khi diễn ra cuộc so tài cuối năm của đệ tử môn nội thì đệ tử môn nội đều ngầm mở một giao dịch hội nhỏ. Đến lúc đó mọi người đều sẽ xuất bảo bối của mình ra, trao đổi lẫn nhau, chuẩn bị cho cuộc tỷ thí. Ta nghe lão nhân đã tham gia giao dịch hội mấy trước nói, trong giao dịch hội cái gì cũng có, phi kiếm, pháp bảo, đan dược.v.v...." Vương Hạo thấp giọng nói, nhưng hai mắt lại sáng lên.
Loading...
Vương Lâm nghe đến đó thì trong lòng chấn động dữ dội. Đôi với phi kiếm, pháp bảo thì hắn chưa dám mơ tưởng, nhưng khẩu quyết Ngưng Khí thì hắn lại đang rất cần. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: " Đệ tử môn nội nhiều như vậy, làm sao có thể tin được người ta có thật lòng giao dịch hay không?"
Vương Hạo cười hi hi, nói: "Thiết Trụ ca, ngươi hỏi đúng chỗ quan trọng rồi đấy. Chính vì thế mà giao dịch hội có một quy định, nói trắng ra thì cũng chính là tư cách tham gia giao dịch hội. Muốn được tham gia thì phải có một khảo Hóa Hình Hóa Thanh Đan. Mà sau khi ăn đan dược này vào, trừ khi là người đạt tới Trúc Cơ kỳ, nếu không thì không thể nhìn ra cái gì."
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên tinh quang: "Nói vậy ngươi mượn tiên phù là vì viên đan dược đó?"
Vương Hạo ngẩn ra, gật đầu nói: "Thiết Trụ ca đúng là thông minh. Quả thật là như vậy. Đan dược này là do chủ nhân nhà ta khống chế. Hàng năm hắn đều lén bán ra ngoài. Giá là 200 tấm tiên phù một viên!"
Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi cười nói: "Giao dịch hội này xem ra cũng thú vị đây. Ta cũng muốn đi xem xem."
Vương Hạo vội vàng nói: "Được ngay. Chỉ cần có đan dược là tham gia được. Ta cũng vì nghe nói lần này có đệ tử môn nội bán ra Tạo Hóa Đan nên muốn kiến một khỏa."
Tay phải Vương Lâm vừa lật, trên lòng bàn tay đã xuất hiện ra 400 tấm tiên phù. Toàn bộ số phù này được hắn gộp chung lại, cứ một trăm cái lại phân thành một phần.
Hai mắt Vương Hạo sáng lên, nhận lấy tiên phù cất vào trong túi trữ vật rồi hưng phân nói: "Thiết Trụ ca, khoảng nửa tháng nữa ta tới tìm ngươi, chúng ta cùng đi."
Vương Lâm gật đầu, nói chuyện với hắn thêm một lúc. Sau đó Vương Hạo đứng dậy cáo từ ra về.
Đối phương đi rồi, Vương Lâm trầm tư một lát. Hắn rất coi trọng lần giao dịch hội này. Nếu ở đó thật sự có khẩu quyết phía sau Ngưng Khí thì hắn nhất định phải đoạt được!
Nhưng mà bây giờ trên người hắn lại chẳng có gì đáng giá. Toàn bộ tiên phù cũng dùng để mua đan dược rồi. Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định lấy ra một ít Linh Khí Tuyền Thủy, Thứ này chắc chắn sẽ cực kỳ hấp dẫn người ta.
Dù sao có đan dược trợ giúp nên không sợ người ta nhìn ta thân phân mình.
Hạ quyết tâm, Vương Lâm không tiếp tục nghĩ việc này nữa. Lúc này vẫn chưa thể tiến vào mộng cảnh, Vương Lâm xử lí qua mấy việc lặt vặt rồi bắt đầu luyện tập Dẫn Lực Thuật với tảng đá.
Dẫn Lực Thuật này, ở trong mộng cảnh mấy ngày, hắn đã luyện không dưới vạn lần. Độ thuần thục càng lúc càng cao. Nếu là khống chế hồ lô thì 10 lần thành công cả mười. Trong sinh hoạt thường ngày, hắn chỉ cần giơ tay là có thể cách không chộp một số vật nhỏ rồi.
Nhưng mà nếu thể tích quá lớn thì xác suất thành công cũng giảm xuống.
Nhưng cùng với sự tăng trưởng của linh lực trong cơ thể hắn, nhất là khi
hắn tiến vào Ngưng Khí kỳ tầng hai. Uy lực của Dẫn Lực Thuật bắt đầu hiển lộ.
Luyện tập với tảng đá mấy canh giờ, sắc trời bên ngoài đã tối đen, tuyết vẫn rơi mù trời như trước. Vương Lâm không lập tức tiến vào không gian mộng cảnh mà đứng ở cửa, ngắm tuyết rơi và suy nghĩ.
Một tháng trước, khi tu luyện tầng thứ hai, Vương Lâm phát hiện ra một
vấn đề. Hiệu quả Linh Khí Tuyền Thủy bắt đầu giảm sút. Tuy giảm sút không lớn, có thể dùng số lượng để bổ sung nhưng lại khiến hắn bắt đầu lo lắng.
Hắn lo lắng tu vi hắn luôn không ngừng tăng cao, chắc chắn sẽ có một ngày Linh Khí Tuyền Thủy mất đi hiệu quả.
"Chất lỏng để ngâm với hạt châu thần bí đó, thì lộ thủy (nước sương sớm)
là tốt nhất, tuyền thủy (nước suối) là thứ hai. Bất quá lộ thủy lại thu thập được quá ít, không đủ sử dụng. Mà mua đông lại càng không có. Chỉ có tuyền thủy mới là nhanh chóng nhất, lại không sợ cạn kiệt. Nếu có một ngày tuyền thủy thực sự mất đi hiệu lực thì mình nhất định phải chuẩn bị thứ thay thế." Vương Lâm thì thào nói.
Nhìn tuyết rơi đầy mặt đất, hai tay hắn khẽ giơ lên, dùng Dẫn Lực Thuật.
CHỉ thấy một khối tuyết lớn trên mặt đất bay lên, như một con Tuyết long bay vào trong cái vạc lớn.
Chỉ một lúc sau, tuyết đã lấp đầy nửa non vạc. Vương Lâm thu hồi Dẫn Lực Thuật. Sau đó hắn đi tới bên cạnh cái vạc, một tay kết ấn, sau khi thử hơn mười lần rốt cuộc cũng biến ra một hỏa cầu lớn bằng nắm tay trẻ con.
Hỏa cầu tản ra hơi nóng kinh khủng khiến tuyết thủy (nước băng tuyết)
nhanh chóng bị tan ra.
Sau khi làm tan toàn bộ băng tuyết, hắn lau mồ hôi trán. Liên tục dùng hai loại pháp thuật đối với hắn mà nói thì hơi quá sức.
Hiện tại hắn dã nghiên cứu gần như thấu triệt hạt châu thần bí này. Ví dụ như dùng tuyền thủy ngâm thì mươi phút là cực hạn. hắn cũng từng thử ngâm lâu hơn một chút nhưng phát hiện ra, bất kể là ngâm thêm bao lâu thì hiệu quả vẫn như cũ.
Dùng gáo múc ra một chút, hắn uống một ngụm. Mắt khép hờ, cẩn thận quan sát mức độ nồng đậm của linh khí trong cơ thể. Không lâu sau, hắn mở hai mắt lẩm bẩm: " Hiệu quả cao hơn nước suối rất nhiều nhưng vẫn thấp hơn lộ thủy. Nhưng mà cũng dùng được!"
Hắn nhanh chóng lấy một đống hồ lô trong túi trữ vật ra. Những cái hồ lô này đều là những hồ lô mà hắn đã thu thập cả nửa năm trên núi. Mất cả một đem, toàn bộ băng tuyết trong viện đã biến mất sạch sẽ, lúc này mới có thể đổ đầy Linh Khí Tuyết Thủy vào một nửa số hồ lô.