Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế, Lãnh Minh Hà, Bạch Y, Tà Si Vô Diện.
Biên: Khang_a_ca
Trong mắt Triệu Thanh Sư lóe lên hàn quang, không khỏi cười nói:
- Ngươi đúng cái gì cũng không sợ. Cũng tốt, Triệu Uy, Lương Khôn, hai người các đem cái tên này đánh im miệng cho ta. Còn có gia hỏa tướng mạo tuấn mỹ kia, các ngươi tùy tiện đi giáo huấn hắn một chút, nhìn thật là chán ghét.
Khương Dịch Niên trở tay rút Cửu Uyên giản ra, trong mắt lóe lên sát ý nói:
- Các ngươi đã không biết sống chết, vậy thì tới đi.
Triệu uy cùng một tên thiếu niên tiến lên hai bước, hai người nhìn nhau rồi nhe răng cười, lấy hai đánh một, bọn hắn đúng là không biết xấu hổ.
- Nhị Ca, gia hỏa dung mạo xinh đẹp gia hỏa kia, để ta tới đối phó đi.
Triệu Linh Điệp giờ phút này như được tiếp sức, có Triệu Thanh Sư ở một bên trợ trận, nàng cũng muốn lên giáo hai tên gia hỏa này một phen vì tội không giao thú nhỏ cho nàng.
Triệu Thanh Sư gật đầu, nói:
Loading...
- Muốn ra tay thì dứt khoát, đừng lưu cơ hội cho kẻ địch, Linh Lộ chi tranh cực kỳ tàn khốc, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Triệu Linh Điệp gật đầu, tựa hồ nàng đã coi Lạc Trần là con vịt trên thớt, bay không được. Lạc Trần một mực ở bên cạnh nhìn, không biết hắn lấy quả dại từ nơi nào, giờ phút này vẫn say sưa gặm quả ngon lành. Đợi Khương Dịch Niên đánh xong một trận, mà bọn hắn nhiều lời nửa ngày, vừa mới ăn xong mấy quả dại. Lúc này nghe Triệu Linh Điệp cùng Triệu Thanh Sư đối thoại, con mắt không khỏi nheo lại.
- Vừa rồi hai người nói muốn giáo huấn ta sao?
Lạc Trần mỉm cười nhìn hai người nói.
Triệu Linh Điệp nhìn hắn, đột nhiên gương mặt ửng hồng, lập tức nói:
- Ngươi... Ngươi, nếu ngươi đem thú nhỏ kia cho ta. Ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Con mắt Lạc Trần hơi mở, bỗng nhiên vỗ tay nói:
- A, ngươi đỏ mặt sao. Có phải thích ta hay không? Nam…nữ hài tử thích ta có nhiều lắm, ai bảo ta dáng dấp đẹp mắt như vậy đâu. Nhưng mà người như ngươi, sắc đẹp cũng chỉ có thể coi là bình thường a, còn chưa có tư cách thích ta.
Triệu Linh Điệp đúng thật là bị dung mạo của Lạc Trần thu hút, trong lòng thiếu nữ thấy cái đẹp có hảo cảm cũng rất bình thường.
Thế nhưng, Lạc Trần nói nàng với sắc đẹp như vậy không có tư cách thích hắn, khiến cho nàng luôn tự xưng là dung mạo hơn người tức giận không thôi. Tiểu công chúa như nàng vốn điêu ngoa tùy hứng, sao có thể chịu được nhục nhã như này.
- Ngươi!
- Ngươi muốn chết!
Hai tay Triệu Linh Điệp hơi động, trong tay liền xuất hiện hai thanh linh kiếm dài ngắn không đồng đều.
Mặc dù bình thường nàng chỉ dùng linh tiên, nhưng linh tiên bị Khương Dịch Niên bẻ gảy, không thể dùng lại. Hai thanh linh kiếm này mới là linh khí mạnh nhất của nàng. Giờ khắc này trong lòng của nàng có lửa giận ngút trời, sau khi dùng linh lực bao trùm đến linh kiếm, liền đâm về phía Lạc Trần.
Lạc Trần lại cũng không thèm nhìn nàng một cái, quay lại nhìn Khương Dịch Niên nói:
- Tiểu Niên, hai người này thực lực không tệ, vừa vặn cho ngươi ma luyện một chút. Ngươi cứ yên tâm đánh, ta ở bên cạnh giúp ngươi, bọn hắn không thương tổn được ngươi.
Lạc Trần làm như vậy là hoàn toàn không nhìn Triệu Linh Điệp, thậm chí cũng bỏ qua Triệu Thanh Sư. Có lẽ trong mắt hắn, thực lực như Triệu Thanh Sư, không cần hắn đối đãi nghiêm túc.
Thế nhưng giọng nói của Lạc Trần rơi vào trong tai Triệu Thanh Sư, sắc mặt hắn đen lại, sát ý trong mắt bắn ra. Triệu Linh Điệp cũng nhịn không được nữa, linh kiếm trong tay hóa thành ánh kiếm, đâm về phía Lạc Trần.
Tay phải Lạc Trần lơ đãng bắn ra, lập tức có ánh sáng màu đỏ sậm bắn tới.
"Coong"
Một tiếng vang giòn vang lên, Triệu Linh Điệp lập tức lùi mấy bước, vẻ mặt trắng bệch. Hai thanh linh kiếm trong tay thế mà đều cắt thành hai đoạn, mà ở trước người nàng cách đó không xa, một hạt màu đỏ sậm lẳng lặng nằm trên mặt đất, cực kỳ chói mắt!
Một cái hạt đánh gãy hai thanh linh kiếm của nàng. Đây là lực lượng gì?
Trong nháy mắt cỗ lực lượng khổng lồ kia đã đánh gãy hai thanh linh kiếm, lực lượng truyền đến lòng bàn tay Triệu Linh Điệp, khiến lòng bàn tay bị đâm thủng, thiếu chút nữa làm cho linh khí đâm vào trong người nàng.
Tất cả mọi người ngây ngẩn, bao gồm Triệu Uy cùng Lương Khôn. Bọn hắn không dám tin vào hai mắt của mình, cho dù hai người có thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ, nếu muốn đánh gãy hai thanh linh kiếm của Triệu Linh Điệp cũng không thể nào làm được.
Bởi vậy có thể thấy rõ, thực lực của Lạc Trần mạnh bao nhiêu.
Lực lượng hắn mạnh như vậy, thực sự khó có thể tin.
- Cái tên này nhìn bề ngoài chỉ là Thần Phách cảnh sơ kỳ a! Làm sao lại có lực lượng mạnh như vậy?
- Nếu quả thật là Thần Phách cảnh sơ kỳ, có thể hắn đến từ một thế gia viễn cổ, hoặc là nhất lưu tông môn. Chỉ có đệ tử thiên tài của thế gia cường đại hoặc là đỉnh tiêm tông môn mới có thực lực mạnh như thế. Đối với bọn hắn mà nói vượt cấp khiêu chiến dễ như trở bàn tay.
- Ngươi nói là thế gia giống như Viêm Đế, Võ Tổ sao?
- Không có khả năng, con cháu của Viêm Đế cùng Võ Tổ làm sao có thể tới Linh Lộ lịch luyện được. Đối với bọn hắn, muốn tìm nơi lịch luyện tốt hơn Linh Lộ cũng không khó khăn gì.
- Điều này cũng đúng, vậy tên gia hỏa xinh đẹp này đến cùng là từ đâu tới mà mạnh như vậy.
- Xem một chút đi, ta cảm giác Thanh Sư đội lần này không chiếm được chỗ tốt đâu.
- Xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút. Cho dù Triệu Thanh Sư không đối phó được hai người này, nhưng đối phó chúng ta vẫn dễ như trở bàn tay đó.
Bốn phía nghị luận ầm ĩ, những âm thanh này rơi vào tai Triệu Thanh Sư để sắc mặt của hắn ngày càng âm trầm.
Hắn không nghĩ tới tiểu tử xinh đẹp kia có thể làm gãy hai thanh linh kiếm đó, không ai hiểu rõ phẩm chất hai thanh linh kiếm của Triệu Linh Điệp hơn so với hắn, bởi vì hai thanh kiếm đó là hắn đưa cho nàng.
Cho dù lấy thực lực của hắn, cũng rất khó có thể làm gãy linh kiếm, chớ nói là dùng một cái hạt.
- Ngươi là ai?
Triệu Thanh Sư hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi.
Lạc Trần không nhìn hắn, liếc mắt nhìn Khương Dịch Niên nói:
- Tiểu Niên, ngươi còn chưa động thủ? Đây là cơ hội tốt để ngươi ma luyện đó.
Lúc này Khương Dịch Niên cũng kịp phản ứng lại. Lạc Trần dùng một cái hạt đánh gãy linh kiếm, một màn này trước đó vài ngày hắn dùng cục đá đánh xuyên trường đao của Lữ Mặc có chút giống, cho nên hắn cũng không giật mình.
- Cũng tốt, vậy để ta xem hai tên Thần Phách cảnh trung kỳ này mạnh như thế nào.
Khương Dịch Niên gật nhẹ đầu, Cửu Uyên giản trong tay hắn chợt phát ra một đạo quang mang, một cỗ sát khí quấn quanh trên đó. Lấy một địch hai mà hắn lại chọn chủ động tấn công.
Triệu Uy cùng Lương Khôn hai mặt nhìn nhau, bọn hắn căn bản không nghĩ tới tên tiểu tử Linh Luân cảnh này sẽ chủ động ra tay. Lập tức từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, gầm lên hai tiếng.
Triệu Uy đem phần lớn linh lực bám vào chiến đao trong tay, khiến cho nó lập loè ánh bạc, sau đó chém về phía Khương Dịch Niên. Hắn muốn cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này biết chênh lệch về cảnh giới cũng không thể dùng sức mạnh là có thể bù đắp.
Lương Khôn cũng đã cùng Triệu Uy phối hợp qua rất nhiều lần, thời điểm Triệu Uy ra tay công kích Khương Dịch Niên, đồng thời hắn cũng rút ra hai cây đoản thương. Đoản thương toàn thân đen kịt, bên trên mũi thương lập loè hàn quang, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Đoản thương hóa thành một mảnh thương ảnh, rồi đâm về phía nửa người Khương Dịch Niên, hắn phối hợp với Triệu Uy đem đường lui chung quanh Khương Dịch Niên đều phong bế. Khương Dịch Niên muốn chạy trốn cũng làm không được. Thế nhưng là, bọn hắn không nghĩ tới Khương Dịch Niên căn bản cũng không có ý nghĩ chạy trốn. Có lẽ Khương Dịch Niên dám chủ động ra tay, tất nhiên là có chỗ dựa dẫm.
Khương Dịch Niên sớm đã có phòng bị, khi Triệu Uy vừa ra tay, trong nháy mắt hắn đem Cửu Uyên giản nằm ngang trước ngực, sau đó đem linh lực rót vào trong đó, bên trong mơ hồ có tiếng long ngâm vang lên. Tiếp theo, hắn dùng Cửu Uyên giản đem thương ảnh quét sạch.
Cùng lúc đó, tay trái Khương Dịch Niên nắm thành quyền, hung hăng đánh vào chiến đao màu bạc. Hắn lấy một địch hai, cũng không sợ chút nào.
"Lách cách!"
Cửu Uyên giản chuẩn xác đánh vào đoản thương bên trong mảnh thương ảnh, lập tức một cỗ lực lượng bắn ngược đến. Khương Dịch Niên mượn nhờ cỗ lực lượng này bay lên trời, lợi dụng cỗ lực lượng này cùng trọng lượng thân thể, đem quyền trái đánh lên chiến đao màu bạc.
Khương Dịch Niên chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng bay thẳng mà tới, thế nhưng hắn cũng không sợ hãi chút nào, ngược lại mượn nhờ cỗ lực phản chấn này nhảy lên, ở trên không trung xoay người một cái, dáng người ưu mỹ rơi vào bên ngoài mười trượng.
Lấy một địch hai, hắn thế mà không có rơi vào hạ phong.
Trong lòng Khương Dịch Niên rõ ràng, mặc dù hắn có khả năng chiến thắng Thần Phách cảnh sơ kỳ Lữ Mặc cùng Triệu Linh Điệp, nhưng dù sao hắn chỉ là Linh Luân cảnh trung kỳ, đối mặt hai tên Thần Phách cảnh trung kỳ. Muốn một chiêu đánh bại bọn hắn, gần như không có khả năng, trừ phi hắn có thể vận dụng lực lượng con mắt tím đen trong lòng bàn tay trái. Theo thực lực tăng lên, hắn có thể cảm nhận được nếu như cỗ lực lượng này bộc phát ra, coi như là Thần Phách cảnh hậu kỳ cũng không nhất định ngăn cản được.
Nhưng mà, Khương Dịch Niên lấy một địch hai, rơi vào trong mắt người ngoài, lại dẫn tới một mảnh xôn xao.
- Lực lượng thật mạnh, lại có thể đánh ngang tay với hai tên Thần Phách cảnh trung kỳ.
- Đúng vậy a! Hai người này khẳng định là đệ tử thiên tài của một đại tông môn hay thế lực lớn nào đó, nếu không làm sao có thực lực như vậy.
- Ừm, vừa rồi lúc hắn đối kháng với hai tên Thần Phách cảnh nhìn qua có vẻ rất nhẹ nhàng, khẳng định là xuất thân bất phàm.
- Các ngươi có chú ý hay không, vũ khí trong tay hắn nhìn qua chắc chắn không phải là phàm vật.
- Càng ngày ta càng hiếu kỳ, không biết Triệu Thanh Sư sẽ xử lý chuyện này như thế nào.