- Ngươi lăn xuống đây cho ta!
Dưới gốc cây, Khương Dịch Niên tối sầm mặt lại, hắn ngẩng đầu hướng về phía tên thiếu niên đang chảy nước miếng trên tàng cây mà phẫn nộ quát.
Hắn quả thật không ngờ tới ở trên cây lại có một tiểu gia hỏa hiếm có khó tìm như thế, tên kia vậy mà lại len lén trốn ở trên đỉnh đầu hắn chảy nước miếng.
Thấy Khương Dịch Niên gào thét ở bên dưới, thiếu niên trên đại thụ chớp chớp con mắt, sau đó liền từ trên cây nhảy xuống, bộ dáng hết sức nghe lời.
Sau khi thiếu niên này nhảy xuống, Khương Dịch Niên vừa thấy rõ hình dạng của hắn thì không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy tên này mặc một bộ đồ trắng bằng tơ lụa, dáng người thon dài, môi hồng răng trắng, mắt như sao, lông mày như trăng lưỡi liềm, ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài buộc lên gọn gàng.
Tên này rõ ràng là một thiếu niên, nhưng Khương Dịch Niên càng nhìn thì lại càng thấy hắn xinh đẹp.
“Người này... Đẹp quá!!!”
Khương Dịch Niên ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo trắng trước mặt, nhịn không được phải cảm thán một câu trong lòng.
Sau đó hắn lại nhìn lướt qua cổ thiếu niên, sau khi trông thấy yết hầu thì trong lòng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ cái tên này thật sự là một nam nhân?
Loading...
-Ngươi là ai? Tại sao lại trốn ở trên cây chảy nước miếng???
Mặc dù vô cùng kinh diễm, nhưng mà dù gì thì tên kia cũng là đàn ông, cho nên Khương Dịch Niên rất nhanh liền thu liễm vẻ kinh ngạc, tức giận hỏi.
Nghe Khương Dịch Niên chất vấn, thiếu niên tuấn mỹ lập tức đỏ cả mặt. Ngay sau đó, hắn nở một nụ cười ngượng ngùng, hâm mộ nói:
-Ngươi làm món gì mà thơm quá vậy, ta nhịn không được... Thật sự xin lỗi...
Nụ cười này phối hợp với khuôn mặt đẹp trai kia, quả thật là có lực sát thương cực lớn, nếu để cho mấy em thiếu nữ nhìn thấy thì chỉ sợ là các nàng sẽ lập tức si mê.
Có điều, Khương Dịch Niên chắc chắn không có hứng thú gì với nụ cười của một nam nhân đẹp trai, hắn chỉ liếc mắt nhìn tên kia một cái, thầm nghĩ:
“Kẻ này cũng hết sức ngay thẳng. Nếu hắn chịu xin lỗi thì ta sẽ bỏ qua.”
Khương Dịch Niên chỉ hừ một tiếng, rồi xoay người sang chỗ khác, cầm lấy cái đùi vừa nướng xong bắt đầu gặm.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm hắn đưa cái đùi lên đến miệng thì có một tiếng “ục ục” bỗng dưng vang lên.
Khương Dịch Niên quay đầu nhìn về phía thiếu niên áo trắng. Thiếu niên kia vốn dĩ đang vụng trộm quan sát ánh mắt của hắn thấy thế liền lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, làm ra bộ dạng đang ngắm trời ngắm đất.
"Ục ục... "
Nhưng cùng lúc đó, bụng của hắn lại lần nữa phát ra âm thanh kỳ quái.
Khương Dịch Niên nhịn không được đặt tay lên trán, bất đắc dĩ nói:
Được rồi, ngươi lại ăn cùng ta đi.
Ngươi thật sự là một người tốt!
Khương Dịch Niên vừa dứt lời, thì lập tức liền trợn cả mắt. Chỉ thấy thiếu niên áo trắng kia đã ngồi ở trước mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái đùi nướng trong tay hắn như trẻ nhỏ thèm ăn vậy.
Thật đúng là không khách khí!
Khương Dịch Niên triệt để không còn gì để nói. Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó lấy ra dao găm, đem cái đùi nướng kia chia làm hai phần, rồi đưa cho thiếu niên trước mặt một nửa.
- Cảm ơn!
Thiếu niên áo trắng nhận lấy nửa cái đùi nướng. Mặc dù nước miếng của hắn đã có dấu hiệu chảy ra lần nữa, nhưng hắn vẫn lễ phép cảm tạ một tiếng, sau đó hắn vội cầm lấy cái đùi nướng rồi bắt đầu ăn như hổ đói.
Khương Dịch Niên kinh ngạc nhìn thiếu niên có tướng ăn thô bạo như gió cuốn mây tan trước mắt, hắn nhịn không được sinh ra một chút oán thầm, tướng ăn của tên này cùng bề ngoài của hắn hoàn toàn là hai thái cực đối lập.
Ngon quá, thực sự ăn quá ngon!
Vài giọt dầu từ trên khóe miệng thiếu niên chảy xuống nhưng hắn lại không mảy may để ý đến, chỉ chắm chú nhét đầy cái miệng.
Hai mắt hắn long lanh, thỉnh thoảng lại quay đầu hướng Khương Dịch Niên giơ lên ngón tay cái, biểu thị hắn vô cùng hài lòng.
Khương Dịch Niên ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, sau đó cũng bắt đầu tập trung giải quyết nửa cái đùi nướng trong tay.
Bữa tiệc tạm thời của hai người kéo dài trọn vẹn thời gian một nén nhang mới kết thúc.
Thiếu niên kia hài lòng vỗ vỗ bụng, sau đó hướng Khương Dịch Niên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, nói:
Ngươi thật sự là quá lợi hại, trên đời này ta bội phục nhất là những người có thể làm ra các món ăn ngon!
Khương Dịch Niên nhún nhún vai, đáp:
Trù nghệ tốt có làm được gì.
Tại Trì Giáo, tất cả mọi người đối với tài nấu nướng của hắn đều đánh giá rất cao, nhưng chính bản thân hắn cũng không quan tâm tới điều đó, dù sao thì trù nghệ có tốt đến mấy cũng không thể giúp hắn tiến vào Linh Lộ a.
Thiếu niên trước mặt nghe vậy, lập tức lắc đầu, nghiêm túc nói:
Trù nghệ tốt liền có thể làm ra mỹ thực khiến người khác phải ca tụng. Ngươi không cảm thấy đồ ăn mình làm ra có thể khiến cho người khác ăn đến vui vẻ, là một việc hết sức thành công hay sao?
Khương Dịch Niên suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, trả lời cộc lốc:
Không cảm thấy.
Nghe được Khương Dịch Niên trả lời ngay thẳng như thế, thiếu niên kia ngẩn người, sau đó gãi gãi đầu, hậm hực mà nói:
Ngươi thật đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Khương Dịch Niên lại lần nữa lắc đầu, hắn cũng đồng dạng không thể nào hiểu được ý nghĩ của đối phương.
Chẳng lẽ trù nghệ tốt có thể trợ giúp hắn báo thù hay sao? Thế nhưng hắn cũng không có nói thêm gì nữa.
Thiếu niên ở trước mắt, tựa hồ đối với mỹ thực có một loại cố chấp không thể thay đổi.
Mỗi người đều có sở thích của riêng mình, cho nên Khương Dịch Niên đối với việc này cũng không có tỏ ra bài xích.
Vị bằng hữu này, cám ơn ngươi đã mời ta ăn ngon như thế. Có qua có lại, đây là linh bánh mà ta tỉ mỉ chế tác, cho ngươi.
Thiếu niên áo trắng từ trong ngực móc ra một khối bánh đen như mực, trịnh trọng đưa cho Khương Dịch Niên.
Khương Dịch Niên liếc qua cái bánh cháy rụi kia, trầm mặc một chút.
Hắn vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng sau khi thấy ánh mắt mong đợi của thiếu niên kia, hắn lại do dự một chút rồi nhè nhẹ gật đầu, đưa tay nhận lấy cái bánh, đưa lên miệng cắn một cái.
Một khắc sau, sắc mặt Khương Dịch Niên lập tức cứng lại, trong miệng hắn hỗn tạp đủ vị ngọt, bùi, đắng, cay gần như khiến da đầu hắn nổ tung.
Hắn mở to hai mắt, không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào cái bánh trong tay thầm nghĩ.
“Trên thế giới này, tại sao có thể tồn tại cái bánh khó ăn như vậy được chứ?”
- Thế nào? Đây là ta dùng năm loại thịt linh thú tỉ mỉ chế biến thành linh bánh, nó đã tốn của ta rất nhiều thời gian đấy.
Thiếu niên áo trắng nhìn chằm chằm vào Khương Dịch Niên, mong đợi hỏi.
Khương Dịch Niên yên lặng một lát, sau đó hắn trịnh trọng cầm trong tay cái này gọi là linh bánh nhét vào trong ngực, rồi nói:
Ngươi làm rất không tệ, ta muốn giữ lại ăn từ từ.
Thiếu niên kia nghe vậy liền mừng rỡ, vội vàng tiếp lời:
Ngươi chê ít sao? Ta chỗ này còn có nhiều lắm, cho ngươi hết đấy!
Nói xong, trong tay hắn lại xuất hiện một cái nồi lớn màu đen, trong nồi toàn bộ đều là loại linh bánh đen như mực kia.
Khương Dịch Niên thấy thế, thiếu chút nữa thì bị dọa đến hồn phi phách tán, nếu phải ăn cái đồ chơi này thì hắn tình nguyện đi chém giết cùng những hắc y nhân kia.
Thế là, hắn liên tục khoát tay từ chối:
Không cần, không cần, vô công bất thụ lộc, ngươi cứ giữ lại từ từ ăn đi.
Thấy Khương Dịch Niên kiên quyết cự tuyệt như vậy, thiếu niên kia có chút tiếc nuối mà cất đi cái nồi lớn.
- Đúng rồi, ăn của ngươi một bữa mà ta còn không biết ngươi tên gì đây.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Khương Dịch Niên, nụ cười sáng lạn mà mê người.
Ta gọi là Khương Dịch Niên, còn ngươi thì sao?
Mặc dù thiếu niên ở trước mắt làm đồ ăn có chút kinh khủng, nhưng Khương Dịch Niên có thể cảm giác được hắn cũng là người thẳng thắn, ở chung với tên này so với cùng bọn người Thẩm Hạo Nhiên thì thoải mái hơn rất nhiều.
Vì vậy Khương Dịch Niên cũng mỉm cười đáp lại.
Thiếu niên nghe vậy, hai tròng mắt vội vàng chuyển động, sau đó hắn cười hắc hắc đáp lại:
Ngươi có thể gọi ta là Lạc Trần.
Khương Dịch Niên gật gật đầu, vươn tay:
Lạc Trần, rất hân hạnh được biết ngươi!
Lạc Trần bắt tay Khương Dịch Niên, sau đó hắn sờ sờ lên cằm rồi chợt hỏi:
Khương Dịch Niên, ngươi đã có tổ đội chưa? Tiến vào Linh Lộ thì tốt nhất nên có đồng bạn, như thế có thể dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau, phải biết bên trong Linh Lộ tồn tại rất nhiều nguy hiểm.
Khương Dịch Niên lắc đầu, ở nơi này hắn chẳng quen biết ai cả, nếu là lập tổ đội cùng người lạ thì sợ là không ổn thỏa cho lắm.
Lạc Trần thấy Khương Dịch Niên lắc đầu, liền vui mừng quá đỗi, hắn vỗ vỗ bả vai Khương Dịch Niên mời chào:
Nếu đã như vậy, hay là chúng ta kết tổ đội đi. Có ta ở đây, chuyến đi Linh Lộ chắc chắn sẽ thuận lợi!
Khương Dịch Niên cười ha ha, đáp:
Ngươi là muốn ta làm đầu bếp cho ngươi à?
Khương Dịch Niên đã nhìn ra, cái tên Lạc Trần trước mắt này chính là một kẻ ăn hàng chuyên nghiệp.
Lạc Trần xấu hổ, cười khan nói:
-Cũng không phải á... chỉ là ta quả thật vô cùng đáng tin cậy, nếu có ai làm phiền ngươi, ta đều có thể giúp ngươi giải quyết! Ta đánh nhau rất giỏi!
Lạc Trần dường như sợ Khương Dịch Niên không đáp ứng, hắn lập tức phóng đại bản thân hết mức.
Khóe miệng Khương Dịch Niên giật giật, nghĩ thầm.
"Cùng loại người này tổ đội, có đáng tin cậy hay không thì chưa biết, nhưng khẳng định là sẽ rất vui vẻ..."
-Để ta suy nghĩ một chút...
Khương Dịch Niên trả lời một câu lấy lệ, sau đó hắn dự định bỏ rơi tên này.
Thế nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên nhìn về phía bên ngoài cánh rừng.
Nơi đó, có một bóng người đã rơi vào trong mắt của hắn, khiến cho sắc mặt của hắn lập tức biến đổi.
-Đường Tu Nhai?