Team dịch : ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Dịch : Lãnh Minh Hà
Biên : khang_a_ca
nguồn : truyenyy.com
Thông Huyền đạo nhân nhìn Trì Giáo giờ đây khắp nơi tan hoang, cười thê lương.
Sau cùng, dư quang trong mắt lão quét về phương hướng phòng tu luyện của Khương Dịch Niên.
-Tiểu Niên. . . đường tương lai phải đi như thế nào, cũng chỉ có thể dựa vào chính con, vi sư. . . rốt cuộc không có biện pháp giúp đỡ con được nữa rồi.
Tay của Thông Huyền đạo nhân rốt cục cũng vô lực rũ xuống.
Trời đất giờ đây trở nên hoàn toàn yên tĩnh, từng cơn gió lạnh lẽo gào thét không ngừng nghỉ.
Thân thể Tần Uyên cứng đờ ôm lấy thi thể của Thông Huyền đạo nhân, mặc dù vẻ mặt hắn vẫn không chút biểu tình như cũ, nhưng ở khóe mắt lại có từng giọt chất lỏng đang chậm chạp rơi xuống.
Loading...
Ma Côn xuất hiện ở bên cạnh Tần Uyên, hắn trực tiếp nắm lấy thi thể của Thông Huyền đạo nhân, đánh một chưởng vào lồng ngực của lão, ngay sau đó liền có một vật từ trong lồng ngực của Thông Huyền đạo nhân bay ra.
Vật kia là một khối ngọc tỉ đen như mực, phía trên có hoa văn cổ xưa che kín, những đường vân này như là những con mắt tà ác, tràn đầy tà lực.
-Ha ha, Tà Hoàng tỉ.
Ma Côn nhìn cái ngọc tỉ màu đen kia, gương mặt âm nhu của hắn nổi lên một nụ cười đắc chí.
Hắn lè lưỡi ra liếm liếm khối ngọc tỉ đó, vẻ mặt rất ư là mê say mà thì thầm:
-Có được ngươi, kế hoạch của chúng ta cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi.
Hắn chìm trong say mê rất lâu mới dần dần hoàn hồn lại. Sau đó, hắn hướng về phía thi thể của Thông Huyền đạo nhân mỉm cười:
-Vì cảm tạ lão đại nhân, ta sẽ để những đệ tử còn lại của Trì Giáo đi bồi lão nhân gia ngài.
Vừa nói xong, hắn liền khoan thai xoay người, hướng vào bên trong Trì Giáo mà đi tới.
Thế nhưng, đến tận lúc rời đi hắn vẫn không phát hiện ra, ở sâu bên dưới làn nước của long đàm, có một bóng người vẫn luôn nhất mực lấy tay che miệng, run rẩy núp kín ở nơi đó.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Ma Côn cùng Tần Uyên đi xa dần, tròng mắt đỏ ngầu tràn đầy vẻ căm hận.
"Soạt. . ."
Một tiếng nước chảy bổng nhiên vang lên trong long đàm, lúc này có một bóng người chậm rãi nhô đầu ra khỏi đầm nước, hắn chính là Đường Tu Nhai. Hắn trước tiên là cẩn thận từng li từng tí quan sát bốn phía kỹ càng. Xong xuôi hết mới leo lên trên bờ, biểu tình đờ đẫn như mất hồn nhìn qua một vùng phế tích hoang tàn trước mắt.
Ánh mắt của hắn rất nhanh đã ngừng lại tại một cỗ thi thể lạnh lẽo nằm cách đó không xa. Thân thể hắn không khỏi khẽ run lên từng chập. Hắn bước từng bước một tới, sau đó quỳ xuống phía trước cỗ thi thể kia.
-Sư phụ. . .
Đường Tu Nhai thì thào nói. Hắn cúi người xuống cẩn thận ôm lấy thi thể lạnh như băng của Thông Huyền đạo nhân, hốc mắt đỏ bừng, cay xè. Những năm gần đây, mỗi đệ tử của Trì Giáo bao gồm cả hắn ở trong đó, đều là sư phụ một tay dạy dỗ. Bọn hắn lớn dần theo thời gian, lúc trước chỉ là một đứa bé giờ đã dần dần trưởng thành trở thành một thiếu niên. Trong quãng thời gian này, không biết sư phụ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để đánh đổi.
Ở trong mắt của tất cả đệ tử Trì Giáo, địa vị của sư phụ còn siêu việt cả phụ thân. Nhưng mà giờ đây, tất cả đều đã bị hủy diệt.
-Tần Uyên!!!
Đường Tu Nhai cắn chặt hai hàm răng, đôi mắt tràn đầy cừu hận. Trước đây khi ẩn núp dưới đáy đầm, hắn chính mắt thấy được Tần Uyên dùng một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực của sư phụ, cho sư phụ một kích trí mạng.
-Tên hỗn đản này! Sư phụ coi trọng hắn như vậy, thích hắn như vậy, kết quả là cái tên hỗn đản này lại dám làm như thế!
-Hỗn đản! Hỗn đản! Hỗn đản!
Đường Tu Nhai hung hăng nện từng quyền như trút giận xuống đất. Trước kia mặc dù hắn luôn luôn ra vẻ không phục đối với đại sư huynh Tần Uyên, nhưng trong thâm tâm hắn lại âm thầm đem Tần Uyên trở thành mục tiêu phấn đấu của mình. Thế nhưng lúc này đây, hắn lại cảm thấy cái mục tiêu này chỉ mang lại cho hắn vô tận khuất nhục.
-Sư phụ, người yên tâm đi, thù diệt môn, Tu Nhai khắc sâu ở trong lòng. Một ngày kia, ta chắc chắn sẽ đem cái đầu của tên chết tiệt Tần Uyên tế điện trước mộ phần của người.
Đường Tu Nhai hướng đến thi thể của Thông Huyền đạo nhân nặng nề mà dập đầu, rồi phát ra lời thề độc.
Nói xong, hắn đứng dậy, bỗng nhiên nhìn về thi thể con rồng to lớn nằm im trên mặt đất xa xa, chính là xác của con Cửu Uyên Long.
Đường Tu Nhai hơi do dự một chút, đi ra phía trước, nhẹ nhàng sờ lên lớp long lân lạnh buốt, cắn răng nghiến lợi nhủ:
-Long Tôn trong quá khứ không làm thương hại đệ tử của Trì Giáo, lúc trước ta rõ ràng trông thấy tên Tần Uyên kia quăng xác linh thú xuống dưới, Long Tôn ăn mấy cái xác linh thú xong mới nổi cơn điên mất đi lý trí. Tất cả những thứ này, đều là do tên Tần Uyên đáng chết giở trò quỷ!
-Long Tôn, ngài yên tâm đi, chờ ta đem cái đầu của Tần Uyên mang về cũng sẽ tế điện cho ngài!
Hắn thấp giọng nghẹn ngào. Đường Tu Nhai vẫn luôn thích tu luyện ở bên trong long đàm, mà Cửu Uyên Long biết hắn là đệ tử Trì Giáo cũng không có ý gây thương tổn. Cái thói quen này chính là nguyên nhân cứu thoát hắn khỏi thảm họa diệt môn.
Ngay tại thời điểm Đường Tu Nhai nói ra câu nói vừa rồi, trên thi thể của Cửu Uyên Long bỗng nhiên nổi lên một tia u quang, sau đó tia u quang kia liền trực tiếp theo bàn tay của Đường Tu Nhai tiến nhập vào trong cơ thể hắn.
Thân thể Đường Tu Nhai run lên bần bật, sau đó hắn như bị sét đánh co rụt hai tay lại. Hắn có chút ngạc nhiên lẫn nghi ngờ nhìn qua thi thể con rồng nằm ngay trước mặt. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn dường như cảm giác được có thứ gì đó thâm nhập vào trong thân thể của mình, nhưng khi hắn cẩn thận cảm ứng thì lại không có cảm giác khác lạ nào cả.
Hắn rốt cuộc chỉ có thể lắc lắc đầu nghi hoặc, đứng dậy, lại lần nữa nhìn thoáng qua Trì Giáo đã trở thành một mảnh phế tích, trên mặt lộ ra vẻ bi thương nồng đậm.
Sau đó, hắn thu liễm lại tất cả cảm xúc ngổn ngang, trong mắt chỉ còn lại cừu hận băng lãnh. Hắn nhìn về phương hướng Tần Uyên rời đi lúc trước, nắm chặt hai quả đấm lại.
-Ta muốn đi lên Linh Lộ, ta nhất định phải mạnh lên!
Nếu muốn báo cái thù diệt môn này, cần phải có thực lực vô cùng cường đại. Mặc dù bây giờ thực lực của hắn so sánh với Tần Uyên còn kém xa, nhưng nếu như có thể tiến vào Linh Lộ, hắn liền có cơ hội bắt kịp Tần Uyên.
-Một ngày nào đó thực lực của ta sẽ trở nên cường đại, đến lúc đó, Tần Uyên, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Hắn lại lần nữa quỳ xuống, hướng về phía Trì Giáo dập đầu lạy một cái, sau đó hắn mới chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cửa chính của Trì Giáo. Hắn biết, ở trong đó đang diễn ra một màn đồ sát vô cùng tàn khốc, mà hắn lại hữu tâm vô lực ngăn cản. Nếu như lúc này hắn xuất hiện, chào đón hắn chính là tử vong. Hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ người của Trì Giáo nếu chết sạch thì sẽ để cho tên phản đồ Tần Uyên sống càng thoải mái tiêu sái hơn!
Vì vậy, cho dù hắn nghe được ở bên trong Trì Giáo truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng, mặc dù cõi lòng như đao cắt, lại chỉ có thể cắn răng lau nước mắt đang chảy ra ngoài. Sau đó hắn điên cuồng bỏ chạy hướng về phía chân núi, không quay đầu lại lấy một lần.
Trì Giáo, trong tu luyện thất.
Khương Dịch Niên đã hoàn thành tu luyện từ sớm, hắn đang buồn bực ngán ngẩm nằm trên giường ngọc chuyên dụng để tu luyện. Một hồi lâu sau, hắn rốt cục nhịn không được mà nhảy dựng lên, la hét om sòm:
-Sư phụ, người có phải là quên mất con rồi hay không?
Đã qua một ngày thời gian, sư phụ tại sao còn chưa thả hắn ra ngoài? Lúc trước hắn nhìn thấy linh lực phong ấn trên cửa phòng tu luyện, không có sư phụ ra tay mở phong ấn, hắn không có cách nào xông ra ngoài được a.
Sau khi kêu gào đã đời, Khương Dịch Niên đành phải đi lại lung tung ở trong phòng tu luyện.
Hắn nhàm chán đánh giá mọi ngõ ngách chung quanh. Phòng tu luyện này là của sư phụ vẫn sử dụng thường ngày, ngay cả hắn cũng rất ít khi đến.
Đi dạo một lúc lâu sau, Khương Dịch Niên bỗng nhiên dừng lại trước một vách tường sâu trong tu luyện thất. Trên bề mặt của vách tường này mơ hồ có linh quang hiển hiện, ở bề mặt vách tường cũng có một đạo hoa văn.
Cái đạo hoa văn kia giống như là một con mắt khép kín màu đen, gây cho người ta một loại cảm giác rất đỗi quỷ dị.
-Phòng tu luyện của sư phụ lẽ nào còn có mật thất bên trong?
Khương Dịch Niên có chút kinh ngạc, muốn đưa tay ra đẩy, nhưng vừa mới tiếp xúc đến vách tường, hắn liền bị một cỗ lực lượng bất ngờ đánh ngược trở về, ngay sau đó, hắn liền cảm giác được bàn tay của mình đau đớn.
-Kỳ quái. . .
Khương Dịch Niên thì thầm một tiếng. Mặc dù trong lòng rất tò mò, nhưng hắn biết rằng không được sư phụ cho phép, hắn căn bản không vào được mật thất này, cho nên cũng chỉ có thể coi như xong.
"Răng rắc."
Ngay tại lúc Khương Dịch Niên bất đắc dĩ, phòng phía trước của tu luyện thất bỗng nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ. Khương Dịch Niên sau khi nghe thấy liền mừng rỡ như điên, nghĩ thầm:
“Sư phụ cuối cùng cũng đi tới thả ta ra!”
Hắn bước nhanh ba bước làm hai đi đến căn phòng phía trước, sau đó ngay lập tức giật cả mình, bởi vì cửa chính của tu luyện thất vẫn đóng chặt lại như cũ, nhưng linh quang lấp lóe trên cửa chính đang từng chút một ảm đạm xuống, phong ấn ở trên đó cũng bắt đầu tiêu tán.