Ở Hoa Thiên tập đoàn, nhân viên giữa 12h trưa được tan ca, bên trong có căn tin, bởi vậy sau khi tan ca đa số nhân viên đều lựa chọn đến căn tin ăn cơm.
Phương Dật Thiên tự nhiên cũng không ngoại lệ, sau tan ca hắn cũng đi tới căn tin, dọc trên đường đi có rất nhiều nhân viên, lãnh đạo nói chuyện vui đùa, hắn mặc một thân đồng phục bảo an có chút khác biệt.
Ngoài ra, hắn vừa rồi ngăn xe của Lâm Thiên Tuyết, công nhiên đối đầu với vị thiên kim Đại tiểu thư tính tình nóng nảy này, nhưng lại chậm rãi nói chuyện cùng chủ tịch, việc này như cơn lốc thổi qua tòa nhà Hoa Thiên, bên trong tòa nhà Hoa Thiên rất nhiều nhân viên đã biết việc này.
Phương Dật Thiên theo dòng người đi tới, rất nhanh đã bị vài người nhận ra, có người lén lút nhìn, có người công khai nghị luận:
"Nhìn xem, hắn chính là danh xưng bảo an ngưu nhất, chính là người ngăn xe của thiên kim Đại tiểu thư, còn công nhiên khiêu khích uy nghiêm chủ tịch."
"Nga, thì ra là hắn a, theo ta thấy hắn chỉ là ngựa non háu đá thôi, đá nhầm sư tử, không nghi ngờ là tự tìm tử lộ."
"Ha ha, xã hội hiện nay kẻ ngốc đã nhiều, thêm hắn cũng không thừa. Cái gì mà bảo an ngưu nhất, bất quá chỉ là danh hiệu do người khác giễu cợt mà đặt cho hắn, rõ ràng là có thể mắt nhắm mắt mở cho qua hắn lại lôi cái gì mà quy định công ty ra, hừ , ta hoài nghi đầu hắn có phải hay không bị ngập nước ."
"Đừng nói thế, không chừng đó chính là khổ nhục kế đó, cậu xem, hắn không phải bởi vậy mà thanh danh truyền xa sao?"
...........
Đủ loại nghị luận liên tiếp không dứt, đương nhiên, đều là bàn tán sau lưng Phương Dật Thiên, hắn cũng không thèm nghe mấy chuyện vớ vẩn này, có nghe thấy hắn cũng không để ý.
Loading...
Việc mình mình làm, mặc kệ người khác nói! Câu nói này đã được hắn áp dụng nhuần nhuyễn.
Căn tin của công ty rất lớn, cũng sạch sẽ thông thoáng, không hổ là công ty nổi danh quốc nội, sau khi đi vào căn tin Phương Dật Thiên phóng nhãn nhìn xung quanh, không phải là âu phục nam tử thì cũng là nữ nhân viên mặc bộ đồ công sở, một thân trang phục công sở này làm nổi bật đường cong, đại bộ phận nữ nhân viên đều không tồi, trong đó không thiếu vài vị kinh nhân mĩ nữ.
Chẳng qua xung quanh các nàng đều đã vây quanh không ít nam nhân viên.
Phương Dật Thiên đang chuẩn bị đi ăn cơm, nhưng lại thấy một nữ tử mặc quần ngắn màu trắng, bên trên là áo bó sát màu đen đang nhằm hướng hắn thướt tha đi tới.
Nữ nhân này làm cho người lần đầu nhìn thấy nàng một cảm giác kinh diễm, trên mặt trang điểm khá đậm, nhìn qua xinh đẹp mà ướt át, trong mắt ẩn chứa một tia khôn khéo, chiếc quần ngắn bó lấy vòng eo nhỏ nhắn, kiêu đồn bị bó chặt mà vểnh lên, nàng đi tới trước mặt Phương Dật Thiên, sau đó lễ phép hỏi:" Xin hỏi anh là Phương Dật Thiên tiên sinh sao?"
Phương Dật Thiên nhìn nữ nhân trước mặt, trong đầu xoay chuyển, nhanh chóng lục lọi trí nhớ, hắn không quen nữ nhân này, nhưng sao nàng lại biết mình?
"Đúng vậy. Xin hỏi cô là?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Tôi gọi là Đường Di Hồng, là trợ lí của chủ tịch, chủ tịch muốn gặp anh, nếu thuận tiện vậy mời theo tôi một chuyến." Đường Di Hồng thản nhiên nói, thần sắc tươi sáng trên mặt không đổi, ánh mắt khôn khéo kia cũng không chút dao động.
"Chủ tịch muốn gặp tôi?" Phương Dật Thiên cười cười, thầm nghĩ chẳng lẽ Lâm Chính Dương gọi mình đến trả thù việc lúc trước sao? Nếu vậy việc này chắc chắn xảy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đã vậy cần gì trốn tránh?
"Được, vậy làm phiền Đường tiểu thư dẫn đường." Phương Dật Thiên cười, nói.
"Cám ơn, Phương tiên sinh mời theo ta." Đường Di Hồng quay người, đi phía trước dẫn đường.
Việc xảy ra đều bị nhân viên trong căn tin nhìn thấy, họ đương nhiên biết Đường Di Hồng là trợ lý của chủ tịch, thân phận tôn quý như vậy không ai dám lơ là.
Chỉ ra nghĩ không ra vì sao Đường Di Hồng tìm Phương Dật Thiên ?
Tiếp theo, họ lại liên tưởng đến việc Phương Dật Thiên ngăn xe của thiên kim Đại tiểu thư, hơn nữa công khai chống đối chủ tịch, trong lòng thầm cười, nhất định chủ tịch Lâm Chính Dương bảo Đường Di Hồng gọi Phương Dật Thiên đến để làm khó dễ hắn đây.
olo
Phương Dật Thiên đi phía sau Đường Di hồng, trên đường hai người cũng không nói lời thừa.
Đường Di Hồng xinh đẹp kiều mị, dáng người trong trăm có một, bất quá Phương Dật Thiên lại cảm nhận được trên người nữ nhân này một cỗ hàn ý lạnh băng, giống như tòa băng sơn, làm cho người bên cạnh có cảm giác không rét mà run. (DG: Lại một Hạ Băng?)
Phương Dật Thiên tự nhận không phải người thông minh, nhưng hắn cho rằng mình cũng không phải hạng ngu ngốc. Khi nào nên nói, dạng nữ nhân nào có thể trêu đùa, điểm này hắn rất có chừng mực.
Như lần này đối mặt với Đường Di Hồng, hắn trong lòng tự biết điều đem miệng khóa lại, đỡ phải tự tìm phiền phức.
Nếu ngươi cho rằng Đường Di Hồng xinh đẹp khêu gợi có thể thừa dịp trên đường mà trêu chọc vài câu, nói cười đùa giỡn, vậy ngươi đã sai lầm.
Trên đời này có vài nữ nhân không thể trêu chọc hay nói giỡn, đương nhiên, trừ phi ngươi đem tòa băng sơn của nàng hòa tan trước đã.
Đường Di Hồng đưa Phương Dật Thiên lên tầng 15, chỉnh thể tòa nhà Hoa Thiên ngoại trừ phòng làm việc, hội họp thì còn có các phòng giải trí. Tỷ như, phòng bô-linh, bể bơi, quán bar, phòng khiêu vũ, phòng khách..v..v.. Thậm chí còn có rạp chiếu phim. Tất cả các phương tiện, dụng cụ đều là cao cấp nhất. Chỉ cần là nhân viên trong Hoa Thiên tập đoàn, ngoài giờ làm đều được sử dụng miễn phí.
Mà tầng 15 lại là tầng tập thể dục thể thao, Đường Di Hồng đưa Phương Dật Thiên đến cửa một căn phòng, thản nhiên nói:" Chủ tịch đang ở bên trong, mời Phương tiên sinh vào."
"Cám ơn." Phương Dật Thiên cám ơn một câu, không nói gì nữa, đi thẳng......
Bước vào trong, Phương Dật Thiên cảm giác căn phòng này rất lớn, bên trong đầy đủ các thiết bị tập thể hình, rõ ràng đây là một phòng tập thể hình cỡ nhỏ, bất quá, chính giữa phòng lại có một cái lôi đài cực kì tiêu chuẩn.
Lúc này, trên đài đã có một nam tử bưu hãn, cường tráng " bang bang phanh" đang không ngừng đánh vào bao cát, người này nhìn thấy Phương Dật Thiên bước vào liền dừng lại, xoay người nhìn về phía Phương Dật Thiên, hắn rõ ràng là Vương Hổ---- Cận vệ kiêm tài xế của Lâm Chính Dương.
Phương Dật Thiên nhìn thấy người này khóe mắt run lên, khi hắn tranh chấp với Lâm Thiển Tuyết, đám người Lâm Chính Dương chạy xuống hắn đã chú ý đến nam tử bưu hãn này.
Nhìn đôi đồng tử xám toát ra ánh mắt đạm mạc của nam tử này, hắn biết người này không phải nhân vật đơn giản, vô luận thân thể hay tư thế đường đường đều nói lên hắn là một cao thủ .
Chỉ là Phương Dật Thiên không nghĩ ra, hắn sạo ở chỗ này mà không phải chủ tịch Lâm Chính Dương.
"Phương tiên sinh, ta gọi là Vương Hổ, hiện tại ta chính thức hướng ngươi khiêu chiến, lấy phương thức của nam nhân khiêu chiến ngươi!" Vương Hổ giơ hai nắm đấm lên, ánh mắt sắc bén khóa chặt Phương Dật Thiên, trầm giọng nói.