Tuy rằng Lâm gia nội tình phong phú, nhưng một gia tộc muốn phát triển lâu dài cần phải tập trung tài lực, nên sản nghiệp gia tộc chỉ có thể truyền cho dòng chính, nếu không sảnp càng ngày càng phân tán, không cần tới mấy đời sẽ phân tán hầu như không còn, thì lúc đó gia tộc cũng chỉ còn trên danh nghĩa, thực tế đã suy vong.
Lâm Minh thuộc chi hệ dòng thứ, hơn nữa đã cách mấy đời, không có khả năng phân chia sản nghiệp, chỉ có thể thu xếp phụ trách kinh doanh. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Minh không có tiếp xúc nhiều lắm với con cháu dòng chính của Lâm gia, cho nên vốn cũng không nhận biết hai huynh muội này.
Lâm Vũ nói:
- Mấy ngày trước mới biết được hạng thứ nhất khảo hạch võ phủ lần này là con cháu Lâm gia ta, mấy người con cháu Lâm gia chúng ta đều vô cùng kinh ngạc, thật không nghĩ tới! Hơn nữa xuất sắc nhất chính là, Lâm Minh ngươi còn là xuất thân dòng thứ, dưới tình huống không có nhiều tài nguyên duy trì mà lấy được thành tích này, quả thật khiến chúng ta rất xấu hổ đay!
Lúc này, Lâm Phong Uyển cũng chen vào nói:
- Lần này tin tức tộc đệ ngươi lấy được hạng thứ nhất khảo hạch đã truyền về gia tộc, ngay cả gia chủ đều kinh động đấy! Đây chính là một thành tích rất xuất sắc, gia chủ đã gặp cha mẹ của tộc đệ, tửu lâu đó cũng giao cho cha mẹ của tộc đệ, nói là cảm tạ hai vị lão nhân gia đã bồi dưỡng ra một nhân tài cho Lâm gia đấy! Đợi khi nào tộc đệ trở về, chỉ sợ từ trên xuống dưới Lâm gia đều phải đón gió tẩy trần cho ngươi!
Nghe xong hai huynh muội Lâm Vũ nói, Lâm Minh có phần ngẩn ngơ! Không nghĩ tới lại phát sinh một loạt chuyện này. Đối với Lâm gia, Lâm Minh thật ra không có lòng trung thành gì nhiều lắm, về phần đón gió tẩy trần, hắn lại càng không có hứng thú bao nhiêu.
Tuy nhiên Lâm Minh cũng biết, khẳng định cha mẹ rất hy vọng nhận được phần vinh quang này. Làm bậc cha mẹ, ai mà không hy vọng con cái vinh quang rực sáng, áo gấm về nhà?
Hơn nữa bậc cha mẹ quan niệm nặng về truyền thống, luôn luôn hy vọng có thể làm rạng rỡ tổ tông, con cháu đầy đàn, mà vinh dự hạng thứ nhất khảo hạch của Thất Huyền võ phủ này, quả thật đáng để Lâm gia kiêu hãnh hết đời này qua đời khác. Thiên Vận quốc từ trên xuống dưới, dân cư bảy ngàn, tám ngàn vạn, hạng thứ nhất khảo hạch của Thất Huyền võ phủ, tương đương với trúng tuyển Trạng Nguyên, thậm chí vì thế lập đền thờ cũng không khoa trương lắm.
Ý thức được những điều này, ngược lại trong lòng Lâm Minh sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn, có thể làm cho cha mẹ vui vẻ, dĩ nhiên luôn là hy vọng của kẻ làm con.
Loading...
Lâm Minh nói:
- Ta vừa mới đến Thất Huyền võ phủ, không quen phong thổ, có thể gặp được hai vị tộc huynh, tộc tỷ cảm thấy vô cùng thân thiết, về sau mong nhận được chiếu cố nhiều hơn!
- Ha ha! Tộc đệ khách sáo rồi! Về sau có chuyện gì khó xử cứ việc lên tiếng, vũ lực của ngu huynh mặc dù có hạn, nhưng vẫn có thể điều dụng một ít tài nguyên của gia tộc ở Thiên Vận thành!
- Vậy đa tạ!
Hai người trao đổi Truyền Âm phù ấn ký, đúng lúc này, trong phòng học đột nhiên yên tĩnh lại, một thanh âm nói:
- Trưởng lão giảng bài đến rồi!
Lâm Minh ngẩng đầu lên nhìn, thấy một lão nhân mặc áo bào trắng, cầm trong tay tập sách thật dày chậm rãi đi vào Giảng Võ đường. Dao động chân nguyên của lão nhân rõ ràng hơi yếu một tầng so với đám người Mộc Dịch, phỏng chừng là Ngưng Mạch kỳ.
Ở Thanh Tang thành, võ giả Ngưng Mạch kỳ đã rất hiếm thấy, mà vào Thất Huyền võ phủ, võ giả Ngưng Mạch kỳ lại chỗ nào cũng có. Một đường đi này Lâm Minh xem ra lão sư của Thất Huyền võ phủ đều ở Ngưng Mạch kỳ trở lên.
Lão nhân đặt quyển sách trên bàn, chậm rãi nói:
- Từ hôm nay trở đi, ta phụ trách giảng dạy cho các ngươi, bao gồm thể thuật, kiếm thuật, kỹ xảo công kích, kỹ xảo tu luyện, kỹ xảo phòng ngự, kỹ xảo chạy trốn, chân nguyên cùng cơ sở võ đạo các thứ... Hiện tại bắt đầu giảng bài!
Lời dạo đầu của lão nhân rất ngắn gọn, tiếp sau đó lão bắt đầu giảng về thể thuật. Tri thức cơ sở của lão nhân thật phong phú, một số động tác vốn rất đơn giản, lão đều có thể tổng kết ra không ít kỹ xảo thực dụng: Tỷ như lực cũ dùng hết lực mới chưa sinh là lúc nên làm thế nào tránh né công kích, tạm lánh mũi nhọn, tỷ như ở thời điểm bay lên không trung làm thế nào đột ngột xoay người chuyển hướng, tỷ như ở thời điểm bị đối phương đánh áp đảo phải phản kích như thế nào...
Những kỹ xảo này cũng không phải là công pháp, nhưng nếu như vận dụng tốt, sẽ tăng cao sức chiến đấu của võ giả. Điều khác nhau này tương đương với võ giả kinh nghiệm phong phú so với võ giả tập tành thực chiến. Đương nhiên, thực sự muốn dung hợp những kỹ xảo này trong chiến đấu còn phải trải qua nhiều thực chiến mới được.
Chương trình học ước chừng hết một canh giờ, lúc này lão nhân mới cầm lấy tập sách, nói:
- Bài giảng hôm nay tới đây thôi! Tân sinh thông qua khảo hạch lần này hãy lưu lại, lĩnh Chân Nguyên thạch của các ngươi.
“Chân Nguyên thạch?”. Lâm Minh hơi sửng sốt, hắn từng nghe nói qua loại vật này, là loại đá này trời sinh ẩn chứa chân nguyên, có thể dùng làm khởi động pháp trận.
Lúc này, Lâm Vũ nói:
- Tộc đệ! Chân Nguyên thạch chính là thứ tốt, hấp thu chân nguyên bên trong nó có thể tu luyện nhanh hơn. Hơn nữa, chân nguyên trong Chân Nguyên thạch tinh thuần hơn nhiều so với trong linh dược, luyện hóa cũng dễ dàng hơn!
- Đúng vậy! Với thân phận hạng thứ nhất khảo hạch của tộc đệ, có thể lĩnh được mười viên Chân Nguyên thạch đấy!
Lâm Phong Uyển cũng phụ họa nói, trong lời nói rõ ràng có đầy ý hâm mộ.
- Hả? Chân Nguyên thạch này rất quý báu à?
- Ừm! Kỳ thật Thiên Vận quốc chúng ta cũng có tài nguyên khoáng sản Chân Nguyên thạch, tuy nhiên đều phải giao nộp lên cho Thất Huyền cốc, Chân Nguyên thạch ở trong đại tông môn thật ra rất nhiều, chỉ là rất ít lưu truyền tới nay, cho nên rất ít Chân Nguyên thạch có thể mua được ở Thiên Vận quốc!
Ở trong phạm vi mấy chục vạn dặm này, hoàng quyền phải khuất phục Thất Huyền cốc, hết thảy do lực lượng quyết định cũng chẳng có gì lạ.
- Tộc đệ mau mau lên lĩnh đi! Về sau ngươi ổn định thứ hạng trên bảng xếp hạng, mỗi tháng còn có thể lĩnh ít nhất một viên!
Lâm Minh đi tới chỗ phát Chân Nguyên thạch, quả nhiên lĩnh được mười viên Chân Nguyên thạch. Thoạt nhìn Chân Nguyên thạch giống như thủy tinh có rất nhiều tạp chất, đục ngầu.
Một viên Chân Nguyên thạch trải qua đo lường và cắt theo tiêu chuẩn, nặng chừng một lạng. Lâm Minh rót linh hồn lực chìm vào bên trong, quả nhiên cảm nhận được chân nguyên tinh thuần ở bên trong đó.
Kế sau Lâm Minh, Vương Nghiễn Phong cũng lĩnh được Chân Nguyên thạch, số lượng lại giảm một nửa chỉ có năm viên, tiếp sau đến đệ tử bình thường của Địa Chi đường thì chỉ lĩnh hai viên, tới phần Nhân Chi đường chỉ có một viên. Hơn nữa sau khi bọn họ lĩnh lần này, nếu ngày sau không thể tiến vào Địa Chi đường, thì không có đãi ngộ này nữa.
Lâm Vũ nói:
- Tộc đệ! Chúng ta hiếm khi lắm mới được gặp mặt, cùng nhau đi uống một chén, thế nào?
Lâm Minh thoáng hơi do dự, rồi áy náy nói:
- Ta nghĩ trước khi bắt đầu khảo hạch Bài Danh thạch tận khả năng tăng lên một ít thực lực, về phần chuyện uống rượu, hôm nào ta sẽ mời tộc huynh tộc tỷ!
Tu luyện Minh Văn thuật cần tốn nhiều thời gian, cộng thêm tu luyện và đi học võ đạo, có thể nói Lâm Minh hết cách dành thời gian cho việc khác, thời gian ngủ đều phải vận công điều tức.
- Ha ha... Tộc đệ thật đúng là chuyên cần, khó trách tuổi còn nhỏ đã có thành tựu như thế! Tốt, như vậy hôm khác chúng ta gặp lại!
Lâm Minh cáo biệt huynh muội Lâm Vũ, một mình rời Giảng Võ đường. Khi đi đến chỗ đường rẽ, hắn phát hiện Vương Nghiễn Phong đứng chung một chỗ với hai nam nhân nét mặt cứng nhắc. Lúc này Vương Nghiễn Phong đang cau mày, hiển nhiên quan hệ với hai người không tốt lắm.
- Thế nào! Đây không phải đường đường là thiên tài Vương Nghiễn Phong của Vương gia sao? Ái chà chà... Tinh anh đệ nhất của Nhạc Lộc thành, kiếm pháp “Cửu Đạo Chân Ngôn” đại thành. Hừ hừ! Ta nghĩ là rất giỏi, như thế nào bị bại bởi một tên tiểu tử Luyện Thể tầng hai vậy chứ? Thật đúng là làm mất mặt Nhạc Lộc thành chúng ta mà!
Một thanh niên lên tiếng nói giọng the thé, nhìn tuổi hắn đại khái chừng mười tám, mười chín tuổi, tu vi Luyện Thể tầng ba đỉnh phong. Lúc này hắn cầm một thanh trường kiếm, mặt đầy vẻ kiêu căng.
Lập tức Vương Nghiễn Phong sa sầm mặt xuống:
- Liễu Minh Tương! Đứa con đê tiện của Liễu gia ngươi cũng dám ở trước mặt ta kêu gào! Ăn nhiều dị dược hiếm quý như vậy, khảo hạch lại không vào được mười hạng đầu, cho dù một con heo được Liễu gia các ngươi nuôi dưỡng như vậy, cũng tốt hơn so với ngươi!
- Hừ! Ngươi nói ta là heo, tốt lắm, như vậy chúng ta so tài xem thế nào? Để xem ngươi có thể giẫm đạp ta dưới lòng bàn chân hay không?
Liễu Minh Tương khinh thường nói, trên mặt treo vẻ tươi cười trêu Vương Nghiễn Phong bị nghẹn lời, nắm chặt nắm tay, đối phương là Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, hơn nữa đã tu luyện ở Thất Huyền võ phủ hai năm, thật sự so đấu hắn cũng không nắm chắc phần thắng.
Tuy nhiên, dù như thế, Vương Nghiễn Phong cũng không nghĩ lùi bước. Hắn dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, hôm nay nếu hắn không ứng chiến, Liễu Minh Tương nhất định sẽ tuyên truyền khắp nơi, nói hắn gan nhỏ như chuột, “Cửu Đạo Chân Ngôn” có tiếng mà không có miếng:
- Liễu Minh Tương! Ngươi đúng là không biết sĩ diện, thiên phú không bằng ta, lấy tuổi để ép ta? Mười tám tuổi đối phó ta mười lăm tuổi, tốt lắm!
- Nực cười! Ở trên chiến trường ngươi bị người giết, còn phải nghiên cứu tuổi ai lớn hơn sao? Đừng nói nhiều lời, rốt cuộc ngươi có dám so đấu hay không?
- Có gì không dám!
Vương Nghiễn hừ lạnh một tiếng, tuy rằng biết rõ đối phương đang nói khích mình, nhưng bởi vì tính cách hắn cao ngạo, dĩ nhiên phải ứng chiến, hắn không thể nhụt nhuệ khí, đánh mất cái tâm võ đạo của mình.
- Tốt! Chúng ta cứ đến nơi so đấu dựa theo quy định của võ phủ, nếu đã so đấu, tự nhiên phải có chút đánh cược: Không phải ngươi mới vừa lĩnh năm viên Chân Nguyên thạch sao? Cứ dùng nó làm tiền đặt cược đi!
Tiền đặt cược!
Vương Nghiễn Phong cắn chặt hàm răng. Hắn cũng không ngốc, lập tức hiểu được, hôm nay Liễu Minh Tương cố ý khiêu khích mục đích chính là vì năm viên Chân Nguyên thạch này!
Đây là chủ mưu tốt!
Nhưng, mặc dù hiểu được điều đó, Vương Nghiễn Phong cũng sẽ không lùi bước. Cho dù thua năm viên Chân Nguyên thạch hắn cũng không tiếc, huống chi, hắn không nhất định sẽ thua:
- Đánh cược thì đánh!
Lâm Minh đứng xa xa nhìn một màn này, khẽ lắc đầu. Hiển nhiên đối phương nắm bắt được tính cách của Vương Nghiễn Phong. Tuy nhiên nói đi phải nói lại, đối phương đã khiêu khích đến cửa nhà, nếu dưới tình huống như vậy Vương Nghiễn Phong tỏ ra khiếp sợ, vậy thì chỉ sợ hắn sẽ bị tổn thất lớn hơn nữa, né tránh không chiến, nhẫn nhịn không nói, đây là tối kị của tu võ.
Tu võ chẳng những luyện thể, cũng là tu tâm, tu tâm chủ yếu chính là làm tùy tính, khoái ý nhân sinh, nếu nơi nơi đều ẩn nhẫn, tu luyện sẽ bị trở ngại.
Lần này e rằng Vương Nghiễn Phong phải thua, hai người kia đều là cao thủ Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, lại tu luyện ở Thất Huyền võ phủ lâu như vậy, chỉ sợ sức chiến đấu đã vượt qua không ít so với võ giả Luyện Thể tầng bốn bình thường. Thực lực bậc này, dù là Lâm Minh chống lại cũng không có mảy may nắm chắc.
“Liễu Minh Tương tuy rằng kiêu ngạo, nhưng đích thực là cao thủ, mà thanh niên bên cạnh hắn kia dường như lại sâu không lường được. Bất cứ người nào trong hai người, ta đều không thể nào đánh thắng, Thất Huyền võ phủ đúng là địa phương ngọa hổ tàng long!”. Lâm Minh tự nhủ thầm trong lòng. Điều này cũng rất bình thường, tiến vào Thất Huyền võ phủ người nào không phải là thiên tài, thiên tài như thế, lại lớn tuổi hơn, hưởng thụ nhiều tài nguyên ở võ phủ như vậy, tu luyện lâu như vậy, nếu còn đánh không lại tân sinh, thì đúng là phí công tu luyện.
Việc này không liên quan với Lâm Minh, hắn xoay người rời đi, mới vừa đi vài bước, đột nhiên vang lên một thanh âm ở sau lưng:
- Thế nào! Đây không phải là hạng thứ nhất khảo hạch lần này sao? Lâm Minh phải không! Hạnh ngộ hạnh ngộ!
Tuy rằng lời nói rất khách sáo, nhưng ý khiêu khích trong câu nói thực quá mức rõ ràng. Lâm Minh nhíu mày, quay đầu nhìn lại, thấy người lên tiếng chính là gã thanh niên thực lực sâu không lường đi cùng với Liễu Minh Tương, cùng nhau khiêu khích Vương Nghiễn Phong kia.