Kết thúc trận đấu Tiêu Nguyệt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng màu trắng lúc nãy nhưng làm nàng thất vọng rồi, Hiên Viên Dật cứ như biến mất khỏi không khí. Tiêu Nguyệt ảo não quay về ký túc xá, trận đấu của nàng hôm nay đã hết.
Sau ngày thứ nhất, các học viên chỉ còn lại mười lăm người, điều làm mọi người chú ý đến năm nay là các tân sinh quá mức cường hãn, còn tới sáu tân sinh còn trụ lại, lần lượt là Lam Y Y, Bách Lý Mộ Ngôn, Hỏa Thi Thi, Lục Lâm, Vũ Phong và cuối cùng là Tiêu Nguyệt.
Do Tiêu Nguyệt trở về sớm nên không nhìn thấy được trận đấu của Bách Lý Mộ Ngôn và Hỏa Thi Thi nhưng nghe đâu cũng rất oanh động. Bách Lý Mộ Ngôn thì không nói tới vì chỉ gặp một học trưởng ban trung nhưng Hỏa Thi Thi lại khác, nàng ấy gặp trực tiếp một học viên ban cao mà vẫn toàn thắng trở về. Xem ra Hỏa Thi Thi cũng có một phen kỳ ngộ không nhỏ.
Ngoài sáu tân sinh ra những người còn lại đều là những người có danh tiếng không nhỏ trong học viện, nhưng những người này không phải là những người quá mức cường hãn đến nỗi phải làm cho tất cả mọi người ngưỡng mộ. hầu như những nhân vật có máu mặt đó không hề tham gia cuộc thi này, mục tiêu của họ chỉ có kỳ thi hai năm một lần của Thánh Hỏa học viện – kỳ thi bài danh với phần thưởng là linh đan và pháp bảo siêu phẩm.
Bởi vì còn lại mười lăm học viên cho nên sẽ có một người được đi thẳng vào vòng trong, thứ tự và danh sách các trận dấu đều sẽ do các học viên quyết. Nhìn từng người từng người đi lên lôi đài bắt thăm, Tiêu Nguyệt không có ý định đi trước, cứ để mọi người bắt hết rồi tới lượt mình.
Lục Lâm bắt được thăm số ba, đối thủ của Lục Lâm là Hỏa Thi Thi trận đấu thứ ba. Vũ Phong thì bắt được thăm số 12, đối thủ của Lục Lâm vẫn là một học sinh ban cao – Hoắc Phàm, nhị tinh Linh Vương thuộc tính Hỏa. Tiêu Nguyệt vận khí tốt, thăm còn lại là thăm trống, nghiễm nhiên đứng ngoài cuộc quan sát mọi thứ.
Hôm nay ngoại trừ những cao tầng hôm trước tới tham dự còn có một vị khách thần bí, nghe đồn là hoàng thân gì đó của Ám Quang quốc tới dự. Ám Quang quốc trong mắt người bình thường chỉ là một nước nhỏ nhưng đối với những linh giả mà nói Ám Quang quốc là một quốc gia cường đại và thần bí, người dân của Ám Quang quốc tuy ít nhưng không có ai là người thường cả. Tất cả dân chúng của Ám Quang quốc đều là linh giả mang trong mình thuộc tính Quang và thuộc tính Ám.
Đối với những linh giả thuộc tính Quang và Ám, Ám Quang quốc là thiên đường của họ, nhưng để vào được Ám Quang quốc thì rất khó trừ khi là được sinh ra hoặc có phụ mẫu là dân chúng Ám Quang mới được thông qua cho vào. Mặc dù không phải hai hệ Quang và Ám nhưng nếu được hoàng thân của Ám Quang quốc để ý thì con đường phía trước sẽ dễ đi hơn nhiều, đây hoàn toàn là cơ hội tốt.
Nhìn trận đấu không mấy hấp dẫn Tiêu Nguyệt không muốn để tâm quá nhiều, đảo mắt đánh giá xung quanh. Khác với hôm qua, hôm nay có rất nhiều học viên, xem ra là muốn quan chiến học hỏi kinh nghiệm đi. Phía trên các cũng có thêm không ít người, có lẽ là họ lười phải đi xem những trận đấu bình thường, tới giờ mới chịu đi xem.
Ngoại trừ Vũ Huyền dáng vẻ thong dong, Nam Cung Hàn tỏ vẻ bất cần thì có hai người làm Tiêu Nguyệt chú ý. Đó là một nam tử vận bạch y, tay ôm một nữ tử che mặt đứng đó quan sát mọi thứ. Nữ tử đó có cái gì quen thuộc làm Tiêu Nguyệt cảm thấy nôn nao.
Loading...
Bạch y nam tử cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Nguyệt dừng trên người hắn thì quay lại đánh giá Tiêu Nguyệt. Vừa chạm vào gương mặt của Tiêu Nguyệt nam tử cảm giác hình như là hắn đang mơ. Không thể nào, cho dù là sự thật thì có lẽ cũng phải ở Thổ quốc chứ? Làm sao có thể ở Hỏa quốc được.
Ánh mắt của bạch y nam tử dần trở nên âm độc, trong lòng hắn đã quyết, dù là có phải là sự thật hay không, nữ hài đó đã định là sẽ chết.
Tiêu Nguyệt hoàn toàn không biết, chỉ vì một cái liếc nhìn của nàng mà đã có người động sát tâm. Tiêu Nguyệt thu hồi ánh mắt nhìn về phía Vũ Phong và Lục Lâm. Hai người họ lúc này thần sắc thản nhiên lại không hề lo lắng vì trận đấu sắp tới của mình làm Tiêu Nguyệt có chút vui vẻ. Dù sao nếu hai người quá căng thẳng sẽ làm giảm khả năng phán đoán của hai người, và chắc chắn một điều ắt hẳn đối thủ của họ lúc này cũng đang buồn bực.
Chính xác là Hoắc Phàm bên kia đang cảm thấy buồn bực a~ Ngày thường rất ít người mà Hoắc Phàm nhìn không thấu, nếu Vũ Phong giả vờ bình tĩnh thì phải công nhận là Vũ Phong giả vờ rất giỏi, thành công đả động tới hắn. Còn không, Vũ Phong chắc chắn có đủ thực lực để làm như vậy. Hoắc Phàm lúc này ước gì Vũ Phong có thể biểu đạt ra một chút lo lắng để hắn cảm thấy an tâm hơn, dù sao một tân sinh đến được tới vòng này cũng là thiên đại vận khí. Nhưng tiếc cho Hoắc Phàm, thiên đại vận khí này vẫn thản thiên như không, chưa hề để ngươi vào mắt.
Rốt cuộc thì trận đấu thứ hai cũng kết thúc, thắng lợi lại là tân sinh – Bách Lý Mộ Ngôn. Bách Lý Mộ Ngôn đi xuống đài, trên mặt là một nụ cười dịu dàng, lúc này đang đi về phía Bách Lý Mộ Thiên. Y Mạn Mạn bên cạnh Bách Lý Mộ Thiên lúc này đấm vào vai của Bách Lý Mộ Ngôn hảo sảng cười. “Đẹp lắm Mộ Ngôn. Huynh làm ta hâm mộ lắm đấy.”
Nhìn đi cùng là tân sinh mà người ta đi tới vòng này còn mấy người chỉ có thể dứng dưới đây mà hôm mộ. Nếu quăng mấy người lên trên đó thử xem mấy người có làm được không, đáp án là không. Cho nên Y Mạn Mạn nói đúng, chỉ có thể hâm mộ thôi, thật là mất mặt.
Bách Lý Mộ Ngôn cười nhẹ, khiêm tốn. “Ta chỉ là may mắn thôi mà.” – Đúng thật là khiêm tốn, nếu hắn may mắn chiến thắng thì đáng lẽ phải có một bộ dạng thương tích đầy mình hưng phấn nhảy xuống lôi đài cười ngây ngơ chứ. Làm sao lại là bộ báng thanh thoát nhẹ nhàng như đi tản bộ vậy? Còn vân đạm phong khinh phun ra một câu ‘ta chỉ là may mắn thôi.’
Y Mạn Mạn dù có hảo sảng vẫn cảm thấy đả kích. Mộ Ngôn huynh có cần đả kích đồng đội của mình như vậy không? Ta rất là tổn thương đấy. Y Mạn Mạn méo miệng làm Bách Lý Mộ Thiên và Diệp Thiên Lạc cười không thôi. Dù sao người ta là người ‘bất thường’ mà, tại sao phải tự ti~ Nhìn đám học viên ban trung và ban cao đi, họ còn đang nghiến răng nghiến lợi kìa, họ bi thảm hơn chúng ta nhiều.