“Tiểu Nguyệt Nguyệt, có ta ở đây nà, ta có thể giúp ngươi đấy.”
Một giọng nói trẻ con vang lên, làm Tiêu Nguyệt hết hồn. Nàng cố trấn tĩnh lại thì giọng nói đó lại vang lên làm Tiêu Nguyệt lại giật bắn một lần nữa, cái này thật dọa người a.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta là Tiểu Quang a~’ – giọng nói Tiểu Quang buồn bã vang lên, không lẽ Tiểu Nguyệt Nguyệt quên hắn rồi, sẽ ghét bỏ hắn như những người kia a, họ đều không chơi với Tiểu Quang a, Tiểu Quang không muốn Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng như vậy đâu. Tiểu Quang không muốn một mình.
Tiểu Quang đau lòng suy nghĩ, hắn sợ lắm, sợ lắm sự cô đơn, lúc trước thì khác, hắn đã quen rồi còn bây giờ có Tiểu Nguyệt Nguyệt đối xử thật tốt với hắn, hắn không muốn quay lại cuộc sống trước kia
Tiêu Nguyệt nghe thấy tên Tiểu Quang thì sực nhớ, thì ra là nàng đã đem Tiểu Quang lãng quên mất rồi. Giọng nói của Tiểu Quang như đánh thức ẩn trách và áy náy trong lòng nàng. Tiểu Quang a, xin lỗi ngươi ! (Thật ra là tác giả quên Tiểu Quang a~)
Tiêu Nguyệt nhẹ giọng hỏi. ‘Tiểu Quang ? Ngươi ở đâu từ bữa tới giờ vậy ?’ – Giọng nói nàng còn mang theo một tia ôn nhu và ấy náy.
Tiểu Quang cười khúc khích. ‘Ta ở trong đan điền a, ta nghĩ rằng Tiểu Nguyệt Nguyệt quên mất ta rồi chứ, thì ra là Tiểu Nguyệt Nguyệt không biết ta ở đâu a. Mấy nay ta rất buồn, không ai nói chuyện với ta a~ Ta sợ Tiểu Nguyệt Nguyệt giận nên không dám lên tiếng. Nhưng việc Tiểu Nguyệt Nguyệt đang phiền lòng ta có thể giúp a. Đó là sở trường của ta.’
Tiểu Quang nghe Tiêu Nguyệt nói vậy thì biết nàng không có quên nó, không có ghét bỏ nó, nó cố gắng biểu hiện nó có khả năng, nó không vô dụng, nó … không muốn bị bỏ rơi
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì hai mắt sáng lên, mừng rỡ hỏi han :
(không biết đùng chính tả không nữa, cho ta hỏi là " hỏi han " hay là " hỏi hang " vậy, xấu hổ, già đầu rồi còn hỏi vụ này nữa [lấy tay che mặt]~)
Loading...
‘Tiểu Quang có thể giúp tiểu Nguyệt sao ? Thật chứ ?’
Tiếng nói vui vẻ của Tiểu Quang lại vang lên : ‘Ừm, là thật đó, nguyên bản ta là một nguyên tố a. Tại vì ta không có màu sắc đẹp đẽ như mọi người nhưng ta toàn là ăn linh khí của tất cả các bạn còn lại nên các bạn ấy không chơi với ta, người đó cũng nhốt ta lại. Ta không có ham ăn đâu, là tự nó chạy vào cơ, mấy nay ta cưỡng ép không cho nó chạy vào nữa nhưng vân cứ vào liên tục, bất quá đã ít hơn hồi đó rồi. Tiểu Nguyệt Nguyệt thấy ta có giỏi không. ’
(Ta vừa viết vừa cảm thấy bi thương cho Tiểu Quang, cũng như bi thương cho những con người luôn bị ghét bỏ trong khi họ không làm việc gì xấu, nhưng rồi cứ bị cô lập, họ khát khao được một thứ gọi là tình nghĩa.)
Tiêu Nguyệt nghe vậy mà chua xót, rõ ràng Tiểu Quang đâu có làm gì ai. Tại sao những người tốt thì luôn bị ganh tỵ và ghét bỏ. Chưa kịp đau lòng thì giọng nói kích động của Thiên Lam lại vang.
‘Nha đầu, Tiểu Quang là bảo bối a, hắn là bảo bối a.’
Tiêu Nguyệt nghe được tiếng hét vui sướng của Thiên Lam thì trợn mắt nhìn, đây là Thiên Lam sao ?
Thiên Lam là con người luôn chướng mắt mọi thứ bên ngoài Hỗn Độn Giới Chỉ mà giờ đây lại hét lên gọi Tiểu Quang là bảo bối, Tiểu Quang có sức hấp dẫn đến vậy sao ? Nghĩ vậy Tiêu Nguyệt dùng thần thức tiến vào trong đan điền, nàng nhìn thấy Tiểu Quang đang lắc lắc lư lư trong đan điền của nàng.
Tiểu Quang thầy Tiêu Nguyệt thì vui sướng đụng chạm lung tung trong đan điền làm Tiêu Nguyệt sợ vỡ cả mật. Trời ạ, Tiểu Quang làm ơn, đan điền của ta.
Tiểu Quang thấy Tiêu Nguyệt thần sắc hoảng hốt thì tưởng rằng nằng bị bệnh, cứ lưng ta lưng tưng nhảy tới nhảy lui biểu hiện sự lo lắng càng làm mặt Tiêu Nguyệt thêm trắng.
Tiêu Nguyệt cười cười với Tiểu Quang :
‘Tiểu Quang đứng một chỗ đi, ta chỉ vào xem một chút, thần hồn của ta rất yếu không rời khỏi thức hải lâu được.’
Tiểu Quang nghe vậy thì gật đầu nhưng một quả bóng xoay tròn.
Tiêu Nguyệt thấy vậy thì mỉm cười thoát khỏi đan điền quay về thức hải, vừa về tới thức hải thì Tiêu Nguyệt nhìn thấy Thiên Lam đang há miệng muốn nói gì đó, bỗng dưng ý thức mơ màng.
Thần thức của Tiêu Nguyệt bất động, thân thể của nàng cũng chậm rãi ngã xuống đất.