Trước khi rời khỏi cửa hàng quần áo Tiêu Nguyệt lấy thêm một bộ xiêm y màu đỏ nữa rồi gửi tiền cho bà chủ.
Bước ra khỏi cửa hàng, Tiêu Nguyệt ngoảnh đầu lại nhìn Lăng Lãnh Thần và Thương Tuyết Lăng một cái. Nàng nghĩ rằng có lẽ đây chỉ là một nốt nhạc đệm trong cuộc đời của nàng nhưng Lăng Lãnh Thần lại trở thành một khúc nhạc bất tử đi vào cuộc đời của nàng, bất quá đó đều là chuyện của sau này.
Tiêu Nguyệt dạo quanh kinh thành Thánh Hỏa một lúc rồi tìm một khách điếm nghỉ lại. Đi nhiều tháng làm nàng cảm thấy thập phần mệt mỏi.
Đi ngang qua khách điếm Duyệt Lai, Tiêu Nguyệt bỗng dừng chân lại. Duyệt Lai! Duyệt Lai! Nghe thật êm tai.
Nhìn khách điếm này cũng hơi cũ kỹ, nhưng có lẽ sẽ được yên tĩnh, cùng lắm là ra tửu lâu ăn cũng được. Tiêu Nguyệt nghĩ vậy bèn bước chân đi vào, quả thật đại sảnh khách điếm chỉ lác đác vài người. Bất quá như vậy càng tốt.
Nhìn thấy Tiêu Nguyệt bước vào, tiểu nhị hơi bất ngờ. Một tiểu cô nương khả ái, ngủ quan tinh xảo, trang phục cũng là loại vài rất tốt. Rõ ràng là
“Tiểu cô nương, ngươi muốn ở trọ sao?”
Tiêu Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt nhìn về phía tiểu nhị. “Vâng, đại ca cho ta một gian phòng thượng hạng.”
Tiểu nhị nghe vậy thì liền dẫn Tiêu Nguyệt lên một gian phòng nằm ở lầu ba. Gian phòng này khá thoáng, tuy bên trong hơi cũ một chút nhưng được cái rất sạch sẽ.
Gian phòng vỏn vẹn chỉ có một chiếc giường lớn, một bộ bàn ghế một bàn trang điểm và một cửa sổ hướng ra đường lớn. Nhìn xung quanh làm Tiêu Nguyệt cảm thấy rất hài lòng, tiểu nhị nhìn thấy sắc mặt khách quan tốt nên thở phào nhẹ nhõm.
Loading...
Khách điếm Duyệt Lai vốn không phải đại phú hộ gì mở mà là khách điếm do người trong thôn hắn mở nên không xa hoa gì cho lắm. Đa số khách nhân đến rồi lại lắc đầu bỏ đi. Hôm nay, tới lượt hắn đi làm tiểu nhị, hăng hái cả ngày nhưng cũng không có bao nhiêu người ở trọ. Có đến cũng lấy phòng hạ đẳng để ở, đúng hơn họ đều là dân nghèo, nhưng không muốn bị lạnh mà đến thôi.
Khách điếm tuy làm ăn không tốt nhưng vẫn có lời, trưởng thôn khuyến khích mọi người rảnh rỗi thì đến phụ giúp công việc, cả đầu bếp đều là người trong thôn.
Tiêu Nguyệt nhìn tiểu nhị cười hỏi.
“Cho hỏi, gian phòng này một ngày bao nhiêu?”
Tiểu nhị thật thà đáp. “Thưa khách quan, một ngày 10 đồng tệ.”
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì hơi sửng sốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Một khách điếm ở kinh thành mà một ngày chỉ 10 đồng tệ. Nhưng kinh thành phồn hoa mà có một khách điếm cũ như vầy thì cũng đúng. Làm sao mà cạnh tranh với người ta.
Tiêu Nguyệt lấy ra một kim tệ đưa cho tiểu nhị dặn dò rồi đóng cửa lại. Lúc này nàng thật muốn ngủ một giấc thật lâu.
Nghĩ là làm Tiêu Nguyệt ôm Tiểu Bạch nhào thẳng lên giường đánh một giấc. Đến khi một trậm ầm ĩ lọt vào tai nàng.
Tiêu Nguyệt khó chịu mở mắt, rõ ràng là đang ngủ ngon bị đánh thúc làm nàng muốn bốc hỏa. Bất quá đây là khách điếm không phải là nhà nàng thì làm gì có thể yêu cầu người ta im lặng cơ chứ.
Nhìn ra cửa sổ thì ra cũng đã tối rồi, nàng đang tính bước dậy rửa mặt rồi đi ăn cơm thì cửa phòng được mở ra. Một đám người đứng bên ngoài nhìn vào làm nàng khá khó chịu.
Còn bên ngoài là một mảnh sững sờ, họ đang nhìn thấy gì vậy? Cứ ngỡ là một thiên thần trong lúc ngủ quên bị rơi xuống trần gian. Cô bé mặc một bộ váy đỏ rực, ba ngàn sợi tóc đen tùy ý thả xuống lưng, ngũ quan tinh xảo còn vương vấn lại cảm giác buồn ngủ. Tay cô bé ấy ôm một chú chó nhỏ, nói thế chứ còn to hơn cả mình. (Đính chính là mỗi lần Tiêu Nguyệt buồn ngủ đều bắt Tiểu Bạch biến lớn một tý để ôm ngủ cho ấm ^^ đã vậy còn mềm mềm nữa. Ta tuyên bố Tiểu Bạch thành một cái gối ôm siêu cấp,… )
Ba màu đỏ trắng đen tuy đối lập nhưng lại tôn lên nét đẹp của nhau, đã vậy Tiêu Nguyệt còn có một dáng khả ái làm bọn người đứng bên ngoài ngơ ngác.
Nhìn thấy những người đi cùng mình thế mà lại si ngốc dòm một con nhóc bé tẹo làm Mộ Dung Tĩnh cảm thấy khó chịu. Rõ ràng họ đều xoay quanh nàng lấy lòng nàng mà giờ dám ngơ ngác nhìn đứa khác làm nàng cảm thấy mình bị đả kích lòng tự trọng. Mộ Dung Tĩnh lên giọng với Tiêu Nguyệt.
“Con nhóc kia, ta muốn bốn gian phòng thượng hạng, ngươi lại chiếm hết một phòng, còn không cút ra ngoài.”
Nói rồi Mộ Dung Tĩnh cầm hai hắc tệ quăng thẳng vào người Tiêu Nguyệt. Điều nàng ta làm đã chọc giận những người đứng cạnh, họ phẫn nộ nhưng lại không làm gì, Mộ Dung Tĩnh là con gái của Mộ Dung gia tộc ở Thiên thành.
Bọn đi theo nàng là theo ý người nhà, muốn họ bợ đỡ đưa Mộ Dung Tĩnh lên cao. Nàng ta cao hứng thì bọn họ sẽ có lợi lớn.
Tiêu Nguyệt nhìn Mộ Dung Tĩnh ném hắc tệ về phía mình. Nàng bình tĩnh nhìn mọi thứ diễn ra mà không hề nói tiếng nào.
Mộ Dung Tĩnh là một nữ hài xinh đẹp nhưng lại tập tành người bôi một đống phấn lên mặt mình làm nàng ta nhìn không có sức sống. Tiêu Nguyệt cười nhẹ, có ngày da mặt khô ráp rồi mụn nổi đầy đừng có trách. (Bất quá cái này không cần Tiểu Nguyệt lo, tu luyện miết da mặt dày vả lại da mặt nàng ta vốn dĩ dày thì làm gì có mụn nào mọc nổi, nếu có thì có lẽ là super mụn a~)