Bên kia điện thoại, Lão Nha lập tức trầm mặc một lát, một hồi lâu mới đưa ra câu trả lời chắc chắn: "Tốt, tiền có thể chuyện cho ngươi trước, nhưng mà ngươi phải chụp hình mấy thứ đó gửi cho ta xem, để ta có thể xác định đồ còn nằm trong tay của ngươi."
"Chuyển tiền trước rồi mới xem hàng." Lý Dịch nói.
Bên đầu điện thoại bên kia, giờ phút này ngữ khí Lão Nha rất lạnh: "Tiểu tử thối, ngươi đúng là muốn tiền không muốn mạng, lẽ nào ngươi cho ra ta không có phương pháp đối phó ngươi hay sao? Hôm nay ta có thể gọi điện thoại cho ngươi thì ngày mai ta có thể tìm đến nhà của ngươi, phải biết trong thành phố Thiên Xương, trong khu phố cũ, một nhà có được hai cái khoang chữa bệnh cũng không có bao nhiêu, ngươi đã bại lộ rồi, ta khuyên ngươi nên hợp tác."
Lý Dịch nghe vậy trong lòng run lên, hắn lập tức trầm mặc.
Mình gặp được chuyện không được có thể chạy, thế nhưng phụ mẫu trong nhà lại nằm trong khoang chữa bệnh không chạy thoát, đây là điểm yếu của hắn.
"Chụp ảnh đồ gửi qua, ta sẽ căn cứ giá trị chuyển tiền cho ngươi." Lão Nha nói, mặc dù hắn uy hiếp nhưng cũng không dám ép Lý Dịch quá ác. Lỡ như hắn cầm đồ chạy tới cục điều tra thật, như vậy người tổn thất càng lớn vẫn là bọn họ. Bọn họ là người tu hành, không đáng bị mấy cái mệnh nát kéo xuống nước.
Cũng may đây là khu vực an toàn, nếu ở khu phố hoang, đúng là Lão Nha muốn giết người diệt khẩu, miễn cho gây ra phiền phức.
Lý Dịch không có cách, bị uy hiếp như vậy hắn chỉ có thể nén giận lựa chọn thỏa hiệp: "Được, ta chụp ảnh mấy thứ đó gửi cho ngươi."
Nói xong, hắn mở ba lô ra, lấy một đống y phục rách rưới bên trong ra, chụp hình gửi đi.
Nhận được ảnh chụp, Lão Nha lập tức đưa nó cho Ninh Vũ đang đứng bên cạnh xem thử.
Loading...
"Đây là vật bồi táng mà Lý Dịch nhặt được dưới mặt đất tầng hai, ngươi xem xem có giá trị hay không?"
Ninh Vũ nhìn chằm chằm hình ảnh nhìn một chút: "Những quần áo đó đúng là không phải sản phẩm của thế giới chúng ta, hơn nữa chất liệu rất đặc thù, nhưng mà xác suất là kỳ vật rất thấp, bởi vì kỳ vật rất khó phá hủy, y phục đó đều hư thối hư hại, cho nên gần như không có giá trị gì, xem ra mục tiêu của chúng ta vẫn phải đặt ở trên người hai người Vương Hổ và Vệ Lý."
"Có khả năng đối phương nói láo che giấu gì đó hay không?" Lão Nha trầm giọng nói.
Ninh Vũ nhắm mắt lại hồi ức hình tượng ngày hôm qua, sau đó nói ra: "Khả năng giấu diếm bằng không, số lượng quần áo trên hình ảnh đúng là giống như số lượng quần áo Lý Dịch cầm ở trong tay hôm qua, nhưng mà vì để tránh cho phức tạp, cho hắn ít tiền lấy đồ về đi."
"Tốt, ta đã biết."
Lão Nha khẽ gật đầu, lúc này mới tiếp tục trò chuyện với Lý Dịch: "Trong tay ngươi là một đống rách rưới, không đáng tiền, nhưng cân nhắc đến tính đặc thù của chuyện này, ta ra giá một vạn thu về."
"Mới một vạn? Không phải đã nói hai trăm vạn sao?" Lý Dịch kém chút muốn bắt đầu mắng chửi người.
Lão Nha cười lạnh một tiếng nói: "Mấy món y phục rách rưới mà thôi, ngươi cho là ngươi cầm trong tay kỳ vật a, dám đòi hai trăm vạn? Chỉ một vạn, muốn hay là không muốn? Không muốn ngay cả một vạn cũng không có."
Lý Dịch cắn răng tung ra một chữ: "Muốn."
Con muỗi cũng là thịt.
Quả nhiên, bọn gia hỏa này tâm hắc vô cùng, nếu không phải trước đó thu năm vạn tiền đặt cọc trước thì bây giờ đã thiệt lớn.
"Đoán chừng ngươi cũng sợ chết, không dám lộ diện, đem đồ để trong tủ trong khu gửi đồ, ta sẽ cho người đi lấy." Lão Nha nói.
"Được."
Lý Dịch cúp điện thoại, chỉ là trước một khắc còn cắn răng nghiến lợi sau một khắc hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn là đã lừa dối qua được ải.
Mặc dù không biết có thể lừa gạt bao lâu nhưng ít ra trong thời gian ngắn nhóm người Lão Nha sẽ không để mắt tới mình.
Đương nhiên, Lý Dịch cũng hiểu không phải thủ đoạn của mình cao bao nhiêu mà là sức chú ý của đối phương bị hai người Vương Hổ cùng Vệ Lý hấp dẫn, dù sao khả năng hai người đó tay cầm kỳ vật cao hơn.
Chỉ là trong lòng của hắn cũng biết rõ, chỉ cần mình tiếp tục tu hành, lần sau một khi đối phương gặp được mình thì chuyện mình có kỳ vật sẽ bị lộ ra. Bởi vì có kỳ vật và không có kỳ vật, tu hành chênh lệch phi thường lớn, hoàn toàn không phải một câu ngươi là thiên tài là có thể giải thích.
Cho nên ở trước đó, hắn nhất định phải nắm giữ năng lực tự vệ nhất định, tối thiểu nhất cũng phải giống như nữ tử kia, mở ra linh môi.
Nghĩ tới đây, Lý Dịch hít sâu một hơi, một cảm giác nguy cơ nồng đậm bao phủ toàn thân.
Xử lý xong chuyện của Lão Nha, sau đó hắn lập tức lên đường tiến về phòng minh tưởng của Tiêu Thúc.
Đối với tu hành lý giải, hắn còn không biết nhiều, còn cần thỉnh giáo Lâm Nguyệt.