Trong ngự thư phòng, Dương Kiên ngơ ngác nhìn chiếc ngọc trâm trên ngự án, đây là di vật của Uất Trì Liên Nhi. Thấy vật nghĩ đến người, ông ta lại không kìm nổi lã chã rơi lệ, nghĩ Liên Nhi nhu tình như nước, nghĩ thê tử ác độc tuyệt tình, ông đau đớn gọi:
- Liên nhi, là trẫm có lỗi với nàng!
Lúc này một gã hoạn quan thấp giọng bẩm báo:
- Bệ hạ, Hoàng hậu đến thỉnh tội!
- Thỉnh tội?
Dương Kiên cười lạnh một tiếng:
- Nàng có gì tội? Cho tới bây giờ đều là trẫm có tội, không phải sao!
Hoạn quan không dám lui ra, y không biết có nên đi bẩm báo với Hoàng hậu không, lại qua một lát, Dương Kiên thở dài:
- Đi nói cho Hoàng hậu, trẫm đang suy xét quân quốc đại sự, không rảnh gặp nàng.
- Vâng.
Loading...
Hoạn quan đang định lui xuống, Dương Kiên giữ y lại:
- Còn nữa, nói cho nàng biết, chuyện kia, trẫm đã tha thứ nàng.
Hoạn quan lui rồi, Độc Cô Hoàng hậu cũng bái tạ mà đi, trong phòng im lặng, Dương Kiên ngồi yên thật lâu, sau đó cuối cùng chậm rãi lau nước mắt, cầm lấy một quyển tấu chương. Đây là một quyển tấu gấp tám trăm dặm, là Đột Quyết sứ Trưởng Tôn Thịnh vừa mới đưa tới.
Dương Kiên hơi kinh hãi, ông lập tức quên chuyện thương cảm nữ nhân, chăm chú đọc.
Giai đoạn đầu triều Tùy mới xây dựng, thực lực không đủ, mà Đột Quyết binh lực hùng mạnh, nhiều lần quy mô xâm lấn, xâm chiếm yếu địa phương bắc, quân Tùy bại nhiều thắng ít.
Năm Khai Hoàng thứ hai, bốn trăm ngàn kỵ binh Đột Quyết xâm Tùy, sát nhập Trường Thành quan nội, quân Tùy lại thất bại, tứ phía báo nguy, giang sơn Đại Tùy nguy ngập. Ngay tại lúc mấu chốt, Trưởng Tôn Thịnh khuyên bảo Thiết Lặc tiến công ổ Đột Quyết, cuối cùng lấy sách lược vây Nguỵ cứu Triệu bức Đột Quyết lui binh, cứu lại triều Tùy.
Từ đó về sau, Dương Kiên liền chọn dùng sách lược 'Xa giao mà gần công, ly cường mà hợp nhược' Đột Quyết của Trưởng Tôn Thịnh, liên hợp bộ lạc nhỏ yếu Đột Quyết, cô lập Mộc Can Khả Hãn hùng mạnh, cùng sử dụng kế ly gián, châm ngòi mâu thuẫn giữa các quý tộc Đột Quyết, cuối cùng khiến Đột Quyết lâm vào nội chiến, cuối cùng phân thành Đông Tây Đột Quyết.
Đột Quyết nội loạn, lực uy hiếp Đột Quyết giảm bớt đối với triều Tùy, để triều Tùy giành được cơ hội nghỉ ngơi quý giá. Trải qua gần hai mươi năm nghỉ ngơi lấy lại sức, nam bắc thống nhất, dân phú quốc cường, triều Tùy đã đến thời kì cường thịnh.
Để tiến thêm một bước phân hoá phía Đông Đột Quyết, năm kia, Dương Kiên lại đem công chúa An Nghĩa gả cho Đột Lợi Khả Hãn. Trưởng Tôn Thịnh lại khuyên Đột Lợi Khả Hãn đem bản bộ lạc di chuyển về phía nam trấn cũ Đô Cân Sơn, trở thành tấm chắn cho triều Tùy. Hai năm nay, mỗi khi có quân đội Đô Lam Khả Hãn xâm nhập phía nam, Đột Lợi liền đúng lúc báo cáo Tùy, để tướng Tùy chuẩn bị trước, quân Đột Quyết nhiều lần gãy cánh mà quay về.
Hôm nay lại không biết Trưởng Tôn Thịnh gửi gấp đến tám trăm dặm là ý gì? Dương Kiên vội vàng xem một lần, tấu chương nói Đột Lợi Khả Hãn phát hiện quân đội Đô Lam đại quy mô chế tạo khí giới công thành, rất có khả năng tấn công thành Đại Đồng. Dương Kiên xem xong tấu chương liền lâm vào trầm tư.
Đúng lúc này, hoạn quan lại đây bẩm báo:
- Bệ hạ, Dương Thái Phó cầu kiến.
Dương Tố tới vừa lúc, Dương Kiên gật gật đầu:
- Tuyên ông ta yết kiến.
Một lát, Dương Tố vội vàng đi vào ngự thư phòng, quỳ xuống hướng về Dương Kiên:
- Thần Dương Tố thỉnh tội bệ hạ!
Trong lòng Dương Tố vô cùng khẩn trương, ông ta vừa rồi đã lặng lẽ hỏi qua thị vệ, tôn tử lẻn nhập trong tây nội uyển để săn trộm, điều này làm cho ông ta thầm cả kinh. Tuy rằng điều này chưa phải là tội lớn gì, nhưng Nguyên Khánh mang theo cung đeo đao xuất hiện trước mặt Thánh Thượng, thủy chung không phải chuyện tốt. Nếu Thánh Thượng không so đo tính toán còn đỡ, còn như nếu quả thật Thánh Thượng so đo chuyện này, ông ta không biết phải nói sao.
Dương Tố lén nhìn Dương Kiên một cái, thấy hoàng thượng rơi vào trầm tư, trong lòng càng thêm bất an.
Lúc này Dương Kiên trong sự trầm tư đã bừng tỉnh, cười cười nói:
- Dương ái khanh có tội gì chứ? Mau mau đứng lên!
Dương Tố bất an đứng lên, Dương Kiên lại liếc nhìn Dương Tố một cái, nhớ Nguyên Khánh nói một tháng chỉ có năm xâu tiền, tại nơi xa xôi có lẽ không có vấn đề, nhưng này là kinh thành, ba người dựa vào năm xâu tiền này thì làm sao mà sống được.
Dương Kiên thản nhiên nói:
- Dương ái khanh, trẫm nhớ rõ mấy năm nay thưởng cho khanh không ít của cải vật chất, đất đai ruộng vườn hơn một trăm mẫu, trẫm không có nhớ lầm chứ!
Mồ hôi từ sau lưng Dương Tố chảy xuống. Ông ta vội vàng khom người nói:
- Bệ hạ đối với thần long ân mênh mông cuồn cuộn, thần khắc trong tâm khảm.
- Ừm! Vậy không phải vấn đề từ trẫm rồi.
Dương Kiên lại khẽ mỉm cười:
- Vậy thì là quy củ của quý phủ không hợp lý rồi!
Dương Tố lau mồ hôi trán:
- Vâng! Thần quản gia không nghiêm, đến nỗi chuyện nhà quấy nhiễu bệ hạ, thần có tội.
- Tội thì thật ra không có tội gì, chỉ có điều trẫm rất thích tiểu tử Nguyên Khánh này, dũng mãnh, thành thực, cũng có hiếu tâm. Một thiếu niên hơn mười tuổi đã biết phụng dưỡng nhũ mẫu và nhược muội, khiến trẫm thật sự rất cảm động, và rất giống trẫm khi còn bé, trẫm và nó rất hợp duyên. Dương ái khanh, đứa nhỏ này trẫm nhìn trúng, khanh thay trẫm bồi dưỡng nó thật tốt. Trẫm hy vọng tương lai nó có thể trở thành Dương Thái Phó thứ hai, khanh hiểu được ý của trẫm chứ?
Dương Tố không kìm nổi sự vui mừng như điên trong lòng, ông đương nhiên hiểu, ý tứ của Thánh Thượng chính là để Nguyên Khánh kế thừa sự nghiệp của ông, đây là Thánh Thượng đã mở kim khẩu, cũng có nghĩa Dương gia bọn họ có thể tiếp tục được ân sủng.
- Thần quyết không phụ thánh ân, nhất định bồi dưỡng Nguyên Khánh thành tài.
Dương Kiên đầy thâm ý nhìn Dương Tố, cười cười:
- Được rồi! Chuyện này không nhắc lại nữa.
Dương Kiên lấy ra tấu chương của Trưởng Tôn Thịnh:
- Trẫm muốn cùng khanh thương lượng về Đột Quyết một chút.
Dương Kiên lại chỉ bảo hoạn quan:
- Đi mời Cao tướng quốc đến!
***
Nguyên Khánh đi đến trước chợ Lợi Nhân, đem lợn rừng và sơn trĩ bán đi được mười lăm xâu tiền, thu hoạch cũng không tệ lắm. Khi hắn trở lại Dương phủ thì trời đã hoàng hôn.
Thấy tết Nguyên Tiêu sắp đến, hai ngày nay tại Dương phủ cũng rất bận rộn, tất cả tộc nhân tôi tớ đều trang trí hoa đăng, đến trước cổng lớn, từ xa đã thấy tứ thúc Dương Tích Thiện đang chỉ đạo vào tên gia nhân treo đèn lồng lớn lên.
Vài năm nay bởi vì các con trai Dương Huyền Cảm, Dương Huyền Tưởng, Dương Huyền Túng đều ra ngoài làm quan, trong nhà chỉ có Dương Tích Thiện là lớn nhất, ông ta bắt đầu được coi trọng, hơn nữa quan hệ giữa vợ sau Dương Tố là Hạ Nhược Vân Nương và con trai của Huyền Cảm rất căng thẳng, bởi vậy Hạ Nhược Vân Nương liền có ý lôi kéo trọng dụng Dương Tích Thiện, khiến cho Dương Tích Thiện dần dần trở thành đại quản gia Dương phủ.
Trước đây mọi người trong nhà đều gọi ông ta là tứ lang, nhưng hiện tại thì đều gọi là 'Tứ gia', lấy địa vị để gọi để tỏ ra kính trọng ông ta. Dương Tích Thiện từ xa đã thấy Nguyên Khánh nhưng lại làm bộ như không phát hiện ra.
Trong tất cả đám hậu bối, duy nhất có Nguyên Khánh là ông ta hơi e ngại, vừa không quá đối xử tốt với hắn, nhưng cũng không dám làm khó dễ hắn, cho tới bây giờ cũng chẳng quan tâm đối với hắn.
Nguyên Khánh lúc trước thì hận thấu xương Dương Tích Thiện, nhưng theo thời gian trôi đi, thù hận trong lòng hắn cũng dần dần phai nhạt, hắn tiến lên cười chào hỏi:
- Tứ thúc, muốn cháu hỗ trợ không?
- Không cần, cháu cứ đi làm việc của cháu đi!
Dương Tích Thiện ôn hoà trả lời, lại quay đầu chú ý lồng đèn treo tường:
- Cẩn thận một chút, đèn lồng này rất quý, đừng làm hỏng.
Nguyên Khánh cũng không tức giận, lúc này, bên trong cánh cửa đi ra một công tử thiếu niên vừa cao vừa béo, mặc áo bào gấm, đầu thắt kim quan, có chút béo đại uy phong, gã ồm ồm nói với Dương Tích Thiện:
- Cha, cho con năm xâu tiền.
Thiếu niên này chính là Dương Nguy con trai của Dương Tích Thiện. Từ nhỏ chính là đối thủ một mất một còn của Nguyên Khánh, tuy nhiên từ sau khi Nguyên Khánh học võ, trên cơ bản không có gì liên quan gì với hắn. Hắn nghe nói Dương Nguy đã ở trong luyện võ đường Dương phủ học võ. Tiểu tử này rất có khí lực, đại võ sư Dương phủ tên là Triệu Bá Minh cũng là võ sư nổi danh ở kinh khen Dương Nguy có thiên phú, dốc lòng đào tạo cho gã, dạy gã học võ. Năm năm qua, Dương Nguy đã trở thành một thế hệ trẻ tuổi nổi bật tại Dương phủ.
Tuy nhiên bản tính khó sửa, đầu tiên là gã ở trong trường tự xưng vương xưng bá, vơ vét tài sản tiền tài của con cháu Dương thị khác, hai năm nay địa vị phụ thân gã lên cao, gã lại ngang ngược bắt nạt kẻ yếu. Hơn nữa gã lại được bà nội Hạ Nhược Vân Nương sủng ái, phàm là có người tố cáo gã sẽ bị Hạ Nhược Vân Nương áp chế, khiến cho gã càng không hề sợ ai.
Dương Tích Thiện nhướn mày chán nản nói với con:
- Mấy ngày hôm trước không phải vừa mới cho con hai mươi xâu tiền sao? Sao giờ lại muốn tiền rồi.
- Cha, là con đi mua thuốc luyện chế đan dược, còn thiếu mấy vị thuốc quan trọng, con không đủ tiền.
- Không đủ cái rắm!
Dương Tích Thiện càng tức giận:
- Buổi sáng sư phụ của con vừa mới đưa tới ba trăm viên đan dược, nói là đủ cho con dùng một tháng, con đừng tưởng gạt được ta, đừng hòng! Ta không có tiền cho con.
Dương Nguy hậm hực dậm chân:
- Không cho con, ta đi mượn bà nội.
Gã ta nổi giận đùng đùng đi xuống bậc thang, Dương Tích Thiện hừ một tiếng ở phía sau mắng gã:
- Con dám hỏi mượn bà nội tiền, ta đánh gãy chân của con!
Nguyên Khánh không có hứng thú đối với phụ tử này, lại tiếp tục đi về phía trước, hắn không thể theo cửa chính đi vào mà phải đi về phía cửa tây mới có thể vào nhà.
Vừa đi vài bước đã thấy Dương Nguy tựa vào trên tường phủ, ánh mắt liếc xéo hắn, xem ra là chờ hắn. Nguyên Khánh cũng không để ý gã ta, làm ngơ đi qua trước mặt gã.
- Đứng lại!
Dương Nguy gọi Nguyên Khánh một tiếng, bộ dạng của Dương Nguy cực kỳ cao béo, so với Nguyên Khánh còn phải cao hơn vài phân. Năm năm trước Nguyên Khánh học ở nhà trên, chính là bị Nguyên Khánh dẫn đầu mười lăm tên con cháu Dương thị gia đình có truyền thống học giỏi hung hăng đánh nhau một trận mà bị khai trừ, từ đó về sau Dương Nguy cũng rất ít khi gặp Nguyên Khánh.
Bởi vì việc Trương Tu Đà dạy Nguyên Khánh học võ vô cùng bí mật. Trên dưới Dương gia đều bị giấu diếm, ngay cả Dương Nguy cũng không biết. Nhưng hắn ta đã nghe thấy chuyện Nguyên Khánh săn thú kiếm tiền.
Gã đi lên trước giơ tay ngăn Nguyên Khánh lại:
- Trước đây ngươi ức hiếp ta, ta có thể không tính toán, tuy nhiên ngươi phải lấy một khoản tiền để chuộc tội.