Mạc Sầu trở thành đệm thịt, vì sợ tiểu thư bị thương, cho nên nàng không có dùng bao nhiêu ngoại lực, bởi vậy khi bị một kích, thật sự đau đến nhe răng miệng co quắp lại, vậy mà còn vội vàng trả lời: “Tiểu thư, ta không sao.”
Bởi vì Mộc Thanh Dao bị Trưởng Tôn Trúc điểm huyệt, căn bản nhúc nhích không được, nên Mạc Sầu vội dùng dằng bò dậy tự mình đỡ lấy tiểu thư, hai người cùng nhau nhìn về phía bóng tối, thấy hai bóng dáng cao lớn mạnh mẽ, một người đang nắm chặt roi mã tiên của người kia, cả hai đồng thời nhìn sang nàng, thân thiết hỏi: “Không có sao chứ.”
Mộc Thanh Dao mâu quang u ám ngước lên, ánh mắt bắn về phía Trưởng Tôn Trúc, miệng hơi mở, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Trưởng Tôn Trúc, chuyện hôm nay ta sẽ không để yên như vậy, ngươi nhớ kỹ cho ta.”
Trưởng Tôn Trúc hắc đồng nhuộm vẻ buồn bã, đáy lòng cứng lại, hắn cảm thấy có chút hơi khổ sở…
Nhưng cảm giác này rất nhanh liền bị đẩy lùi ở trong lòng, nữ nhân này chẳng qua là kỳ phượng theo như lời cao tăng kia đã nói, nàng là lợi khí để trợ giúp hắn nhất thống thất quốc, tại sao hắn có thể để cảm thụ của nàng quấy nhiễu mình, như vậy hắn làm sao có thể thành tài được.
Nữ nhân này đúng là đặc biệt đến chói mắt, giống như một viên dạ minh châu, nhưng nó cũng chỉ giới hạn là vật châu báu, nếu như hắn không có dã tâm, hắn thực sự có thể yêu một nữ nhân đặc biệt như vậy. Trên thực tế hắn là người có dã tâm, nam nhân đương nhiên phải hùng bá thiên hạ, sau khi thành công nữ tử sau này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền bình phục lại…
Dưới bóng đêm, hắn cao giọng mà cười: “Xem ra tối nay Trưởng Tôn Trúc ta khó có thể mang mộc tam tiểu thư đi.”
Lời của hắn vừa rơi xuống, Mộ Dung Lưu Chiêu thanh âm lạnh lẽo vang lên: “Đương nhiên không thể, có bản vương ở đây, ngươi đừng mơ tưởng mang đi hoàng hậu Huyền Nguyệt quốc.”
Hai người trừng mắt lẫn nhau để nhìn đối phương, sau đó đồng thời cùng ngưng lực, cho đến khi roi mã tiên run lên nhiệt khí lượn lờ, đột nhiên cái roi gãy thành hai đoạn, hai người đương nhiên thực lực ngang nhau, cả hai cùng bị kình lực đẩy lui ra phía sau một bước rồi đứng lại.
Loading...
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu chưa khi nào gặp phải địch thủ mạnh như thế, dĩ nhiên cảm thấy hứng thú, lập tức đoạt công đánh tới, ở lòng bàn tay mang theo một cỗ âm trầm sát khí, đánh thẳng về phía sau ót của Trưởng Tôn Trúc, Trưởng Tôn Trúc đâu cho hắn có cơ hội đó, nhưng cũng không thể tiếp chiêu của hắn, liền như con cá chạch trơn trượt qua một bên đồng thời ngón tay quét nhẹ một cái, cách không đánh lực, một cổ khí lưu hướng về phía Mộc Thanh Dao đập vào làm cho huyệt đạo bị điểm của nàng được giải.
Mộc Thanh Dao thân thể có chút cứng ngắc, nhẹ nhàng hoạt động một chút gân cốt, bèn dẫn Mạc Sầu đứng ở một bên xem kịch vui, không có ly khai, cũng không có dấu hiệu giúp ai.
“Tiểu thư, chúng ta phải giúp Nam An vương gia sao?”
“Chúng ta chỉ có một ít thân thủ, chỉ làm cho hắn thêm phiền mà thôi, ” tự mình hiểu lấy bản thân vẫn có trong suy nghĩ của Mộc Thanh Dao, ánh mắt của nàng từ nơi này đã di chuyển qua chỗ khác cách đó không xa, nhìn thấy Băng Tiêu cùng mấy người nữ thủ hạ của nàng thân thủ rất cao tương đương nhau, họ ra tay dứt khoát gọn gàn, bất quá đối phương có chừng mười mấy người, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó phân cao thấp, nhưng thủ hạ của Trưởng Tôn Trúc đã có người bị thương nếu còn đánh tiếp, chỉ sợ bọn họ chiếm không được điểm lợi nào…
Người khôn khéo như Trưởng Tôn Trúc, tức nhiên sẽ biết được đạo lý này, lập tức huýt sáo một tiếng dài, người đã trượt ra xa hơn mười trượng, thanh âm lăng hàn vang lên.
“Rút.”
Tiếng nói vang dội rơi xuống giữa không trung: “Mộc tam tiểu thư, chúng ta sẽ gặp lại, đến lúc đó bản điện hạ sẽ nói cho ngươi biết Huyền đế vì sao phải nạp ngươi làm hậu, chỉ sợ hắn cũng là một kẻ tiểu nhân” cùng lời nói là tiếng cười liên tiếp với nhau tựa hồ tương đối vui vẻ.
Mộc Thanh Dao đôi mài đẹp bị sương đêm thắm nhẹ, lạnh lùng trừng mắt nhìn phía bóng hình biến mất giữa không trung trong màn đêm đen nhánh.
Hắn nói những lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ Huyền đế lập nàng làm hậu, còn có mục đích gì không nói được? Ngoại trừ đối phó thái hậu nương nương ở trong cung, còn kiến giải gì khác sao?
Trong lúc nhất thời nàng không có đáp án, nên đứng lặng ở một bên, cho đến khi bên tai vang lên thanh âm lạnh như băng.
“Mộc tam tiểu thư không có sao chứ?”
Mộc Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn lại, nguyên lai là Nam An vương gia Mộ Dung Lưu Chiêu, hắn ngồi trên ngựa đôi mắt đang nhìn xuống nàng.
Nàng ghét cái loại cảm giác bị người từ trên cao nhìn xuống, nhíu mày không vui, lạnh lùng trừng trở lại, âm u mở miệng: “Thì ra Nam An vương gia năng lực cũng chỉ có thế này thôi, nếu không có Băng Tiêu, một chuyện thất trách như thế này không biết ngươi làm sao hướng hoàng thượng giao phó đây?”
Mộ Dung Lưu Chiêu không nghĩ tới nữ nhân này lại nói như thế, hắn tức giận nắm chặt bàn tay thành quyền, căm tức nhìn Mộc Thanh Dao, gió đêm thổi qua, làm cho áo choàng và mái tóc đen của hắn bay lên không trung như vũ điệu, thật lâu nắm tay mới thả ra, cánh tay dài đưa lên, nắm lấy cổ áo Mộc Thanh Dao nhấc lên, treo nàng lơ lửng ở giữa không trung, khóe môi câu ra lãnh khốc, cười như không cười nói.
“Đừng nghĩ rằng hoàng thượng lập ngươi làm hoàng hậu, thì có thể cuồng vọng tự đại giống như bây giờ, còn đường này vẫn còn rất xa?”
Lời nói khinh thường cái nhìn hèn mọn đến cực điểm, trong bóng đêm, đôi mắt giận dữ của Mộc Thanh Dao bắn ra những tia sáng khiếp người, nàng vung tay một tiếng “bốp” vang lên.
“Tự mình muốn bị đánh, ai cho ngươi tùy tiện ô nhục một nữ tử, cái người cuồng vọng tự đại kia mới là ngươi, ghê tởm.”
Một tát đánh ra bỗng nhiên quanh mình trở nên vắng vẻ, giữa trời và đất lúc này trong nháy mắt đều bao phủ hơi thở tử vong, tràn ra nồng đậm mùi vị của xác chết…
Luôn luôn cao cao tại thượng Nam An vương gia, lại bị người ta đánh, mà kẻ đó lại là một nữ nhân, Nam An vương luôn coi nữ nhân như không tồn tại, không biết lúc này đây có tính là báo ứng của lão thiên gia hay không, nói chung, trong đêm tối ánh mắt của hắn bây giờ mở to như chuông đồng. tơ máu hằn lên dữ tợn trong con ngươi xinh đẹp, cắn răng hút không khí.
“Mộc Thanh Dao, ngươi nữ nhân đáng chết này, dám đánh bản vương, ngươi mượn lá gan của trời sao?”
Một tiếng quát như sấm sét nổ tung ở bên tai, thanh âm chấn động chín tầng mây, Mộc Thanh Dao thiếu chút nữa bị xung động của âm thanh này làm cho ngất đi, thân thể còn treo ngược ở giữa không trung lắc lư phất phới, lỗ tai của nàng bị chấn đến hoa mắt, khuôn mặt của Mộ Dung Lưu Chiêu lúc này không chỉ đen, cả ánh mắt đều tái đi, hàm răng trắng sáng lộ ra như muốn ăn sống nuốt tươi nàng, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Mộc Thanh Dao ý niệm vừa lóe lên trong đầu thân hình cùng lúc bay lên không, nhấc một cước hướng thẳng tuấn mã bên người mà đá vào, một cước này đá trúng bụng ngựa, làm hai chân trước của nó nhấc lên cao, giống như đang uống thuốc cuồng điên giãy dụa, Mộ Dung Lưu Chiêu đang ngồi trên nó cả kinh, không nghĩ tới nữ nhân này dám đi đá ngựa của hắn, ngựa không khống chế được nên hắn chỉ còn cách dùng thân thủ chế ngự con ngựa lại…
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông đó, Mộc Thanh Dao động thủ một chưởng vỗ xuống, chưởng này nàng dùng hết toàn lực, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu bị đau nên buông tay ra…
Trong bóng tối, Mộc Thanh Dao phiêu nhiên rơi qua một bên, lạnh giọng lên tiếng: “Tên láo xược, sau này còn dám coi thường nữ nhân, sẽ làm cho ngươi chịu không nổi, ” thanh âm vừa dứt người đã đi xa, tay áo nhẹ bay như tiên, theo sát phía sau của nàng là nha đầu Mạc Sầu, hai đạo mảnh khảnh bóng dáng chớp mắt theo tường rào bên cạnh nhảy vào trong.
Mộ Dung Lưu Chiêu đã khống chế được tuấn mã bị đau, ngẩng đầu lên nhìn thì nữ nhân kia đã mất đi hình bóng, cơn giận như dời non lấp biển chuyển đến, hắn giương tay lên, sát khí cuồn cuộn như rồng hai tiếng răng rắc vang lên đại thụ bên người đã gãy thành hai mảnh, phía sau mười mấy tên thủ hạ, không dám thở mạnh…
Đêm đã khuya, Băng Tiêu cầm theo đèn lồng, tư thái duyên dáng đi tới, thanh âm nhu nhuận vang lên.
“Vương gia, thuộc hạ xin cáo lui.”
“Lui ra đi, ” Mộ Dung Lưu Chiêu trong cơn tức giận đã tỉnh táo lại, hôm nay ăn bao nhiêu thiệt thòi khó chịu này, hắn tuyệt đối sẽ không tha nữ nhân kia, Mộc Thanh Dao, ngươi cũng dám một vốn một lời hết đá lại đánh bổn vương, cái giá trả lớn như vậy chỉ mong ngươi có thể giữ được.
Nếu như có một ngày ngươi rơi xuống trong tay bản vương, bản vương tuyệt đối không sẽ tha ngươi.
Hơi lạnh hòa trong không khí, Băng Tiêu chờ lĩnh mệnh xong, thân hình mở ra, phiêu dật như tiên, trường lăng của nàng thản nhiên linh động thật là một cảnh tượng huyền ảo trong đêm tối.
Thủ hạ Cảnh Hàn của Nam An vương, lúc này từ đàng xa chạy tới, trước đó bọn họ bị kế điệu hổ ly sơn của Trưởng Tôn Trúc, mới làm cho vương gia hứng lấy sự khi dễ của mộc tam tiểu thư, vương gia nhất định sẽ không tha bọn họ, nghĩ vậy nên hắn xoay người xuống ngựa.
“Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, thỉnh vương gia ban thưởng tội.”
Mộ Dung Lưu Chiêu hừ lạnh, sâu kín nhìn Cảnh Hàn, thanh âm lạnh bạc vang lên: “Nếu như mộc tiểu thư lại phát sinh ngoài ý muốn nữa, ngươi liền đem đầu của mình tới gặp bản vương đi.”
Nói xong lôi kéo dây cương, bụi cát bay lên, tuấn mã cuồn cuộn phóng đi, mười mấy tên thủ hạ cũng theo sát phía sau, họ sử dụng công phu, chớp mắt đã biến mất trả lại sự yên lặng cho bóng đêm, coi như vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra.
Thế nhưng Cảnh Hàn đang quỳ bị hoảng sợ không nói được một tiếng nào, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, vừa rồi, tim của hắn muốn ngừng đập, thiếu chút nữa cho rằng mình đã mất mạng, không nghĩ tới có thể từ quỷ môn quan mà chạy ra, dưới chân của hắn đã mất cảm giác, đám thủ hạ phía sau vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy hắn: “Cảnh thị vệ, không có sao chứ?”
“Không có việc gì, “
Đây tuyệt đối là lời nói dối, hắn thiếu chút nữa mất mạng, vậy mà gọi là không có chuyện gì sao? Bất quá cái mệnh cuối cùng cũng đã nhặt trở về, Cảnh Hàn mâu quang xuyên thấu tường rào cao ngất, lập tực rơi vào tĩnh mịch.
Mộc tam tiểu thư một háo sắc nữ tại sao lại trở thành một cái bánh bao hương thơm ngào ngạt (TT: ặc huynh so sánh lạ quá ^.^), người người tranh nhau cướp, rốt cuộc ở chỗ đó đã có vấn đề?