Những gì cần làm đều đã làm xong, Triệu Nhã muốn người đang đứng trước mặt này phải mất hết mặt mũi!
Trong đầu nàng vừa nghĩ, ngay tức khắc có một miếng ngọc ghi chép xuất hiện trong ống tay áo của nàng. Loại ngọc ghi chép này có khả năng vừa quay phim vừa ghi âm. Nàng có âm mưu lưu lại “chứng cứ phạm tội” của hắn, truyền bá đoạn phim quay được này, để hắn hết đường chối cãi!
“Đến lúc đó cho ngươi mất mặt! Dám so với lão sư Lục Tầm à? Nằm mơ đi!”
Cứ nghĩ tới việc miếng ngọc ghi chép này sẽ rất nhanh chứa “chứng cứ phạm tội” của hắn, chính mình có thể hành hạ hắn để xả giận, đôi mắt của Triệu Nhã tỏa ra ánh sáng lập lòe, suýt nữa không nhịn được bật cười thành tiếng.
Trong khi nàng đang phải vất vả kìm nén sự vui sướng lại để nghe xem đối phương sẽ nói bậy nói bạ những gì, nàng lại nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời giống như đèn lồng đang ở ngay trước mắt mình.
- A!
Triệu Nhã hoảng sợ, vội vàng bước lùi về sau một bước. Lúc này nàng mới thấy rõ ràng đôi mắt ấy chính là của lão sư Trương Huyền. Nàng tức giận, đầu muốn bốc khói, nói:
- Lão sư muốn làm gì?
- Yên tâm đi, ta chỉ nhìn xem thôi!
Trương Huyền chắp tay sau lưng, đi chậm rãi một vòng quanh Triệu Nhã, lắc lắc đầu. Đột nhiên hắn dừng lại trước mặt nàng ở khoảng cách không đến 30 cm.
Loading...
Cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Trương Huyền phát ra, mặt Triệu Nhã đỏ lên. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có nam nhân nào đứng gần nàng như vậy. Nàng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, không biết nên làm gì lúc này. Chợt nàng nghe thấy giọng nói chậm rì rì của Trương lão sư vang lên:
- Nàng bị bệnh!
Những lời này làm co nàng suýt chút nữa tức điên lên, xỉu ngay tại chỗ. Nàng hét lên:
- Ngươi mới bị bệnh! Cả nhà ngươi đều bị bệnh…
Ôi, nàng thật sự sắp tức điên rồi.
Đầu óc người này có vấn đề rồi. Mình đánh quyền cho hắn chỉ ra khuyết điểm. Hắn lại dám nói là mình bị bệnh. Tại sao trên đời lại tồn tại loại người đáng ghét như vậy chứ?
- Tại sao nàng lại chửi ta?
Trương Huyền nhíu mày lại. Sau đó hắn mới vỡ lẽ ra là câu nói ban nãy của mình dễ gây hiểu nhầm, nên sửa lại sắc mặt, khẽ mỉm cười, nói:
- Ý ta là cơ thể của nàng đang bị bệnh, chứ không phải đang mắng chửi nàng đâu.
- Ta không bị bệnh gì hết!
Triệu Nhã hừ lạnh, nói tiếp:
- Ta thấy ngươi mới là người bị bệnh ấy! Đầu óc có vấn đề đấy biết không!
Cơ thể nàng khỏe mạnh vô cùng, chỉ một quyền đã có sức mạnh hơn 100 kg. Có bị bệnh hay không chính bản thân nàng là người rõ ràng nhất.
- Nàng không cần phủ nhận vội như vậy. Có phải bình thường em hay có cảm giác hơi đau chỗ huyệt đản trung (1) và huyệt cự khuyết (2). Nhất là vào những đêm trăng tròn kèm theo gió ẩm, toàn bộ cơ thể nàng đột nhiên đỏ ửng, bực bội trong lòng. Hơn nữa còn có cảm giác…
Nói đến đây, Trương Huyền do dự một chút, giống như không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả, sau đó đành phải nói:
- Cho dù thử dùng bất kỳ cách nào cũng không thể tĩnh tâm tu luyện?
- Ngươi… Sao ngươi biết được?
Triệu Nhã vốn đang nổi giận đùng đùng, dặn lòng cho dù người này có nói gì đi chăng nữa, nàng cũng nhất quyết phủ nhận. Ai ngờ hắn lại nói như vậy, làm chó mặt nàng đỏ lên, lập tức ngây người.
Không phải hắn nói không đúng… mà là quá đúng!
Dạo gần đây, mỗi khi tu luyện nàng đều cảm thấy huyệt đản trung và cự khuyết hơi đau. Nhưng cũng không đau lắm. Nàng nhịn một lúc là nó mất đi. Nhưng mấu chốt là… vào mỗi đêm trăng tròn có gió ẩm, cơ thể nàng lại xuất hiện khác thường. Bỗng nhiên nàng có cảm giác… toàn thân khô nóng không chịu nổi, muốn có người đàn ông ôm lấy nàng…
Nàng chỉ mới 16, 17 tuổi, cũng chỉ là một nữ tử còn chưa trải qua sự đời nên đâu biết bản thân xảy ra vấn đề gì. Vì quá ngượng ngùng nên nàng cũng không dám nói với ai. Nàng nghĩ rằng cố nhịn một chút rồi sẽ qua. Nhưng ai ngờ càng ngày cảm giác đó càng mãnh liệt. Nhất là khi cơ thể nàng bắt đầu trưởng thành, trở nên phổng phao hơn, lại có xu hướng càng lúc càng nặng thêm…
Hồi trước chỉ cần nàng vận công (3) hai lần là có thể chống cự được. Nhưng dạo gần đây cho dù nàng vận công tám lần hay mười lần cũng không có tác dụng. Nên nàng đành phải tu luyện không ngừng từ mịt tối cho tới bình minh.
Vì chuyện này quá kỳ quái nên nàng không dám nói với bất kỳ ai. Cho dù là người bạn chí cốt của nàng hay mẫu thân nàng cũng đều không biết.
Nàng giấu kín như thế… sao hắn có thể biết được?
Cũng chính là vì càng ngày càng chịu không nổi loại cảm giác giày vò kia nên nàng mới quyết tâm đến học viện học tập, mong giáo viên của nàng có thể tìm ra nguyên nhân, chỉ cho nàng cách giải quyết tận gốc vấn đề này.
- Ta là giáo viên. Hồi nãy nhìn cách nàng đánh ra bộ quyền kia, ta đã nhìn ra được.
Trương Huyền thản nhiên nói, mặt không cảm xúc.
Đương nhiên hắn không thể nhìn ra nếu chỉ dựa vào cách đánh quyền của nàng. Nhưng ai bảo hắn có Thiên Đạo Đồ Thư Quán. Chỉ cần nàng có khuyết điểm, cho dù không phải là công pháp hắn cũng có thể nhìn ra!
Chính vì thấy được vấn đề của nàng nên khuôn mặt hắn lúc nãy mới có vẻ cổ quái như vậy.
- Vậy… lão sư có cách giải quyết không?
Mặt Triệu Nhã đỏ ửng, cắn răng ngại ngùng, nói.
Ban nãy nàng còn hùng hổ đòi vạch trần đối phương. Ai dè đối phương vừa mở miệng liền nói trúng tử huyệt của nàng, giờ đây khiến nàng vô cùng ngượng ngùng.
- Đương nhiên có cách giải quyết. Ngày mai lại đây học, ta sẽ giảng giải cho nàng.
Trương Huyền khoát tay, nói.
- Thật à?
Ánh mắt của Triệu Nhã sáng lên, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin được.
Nàng vô cùng hiểu rõ cơ thể của mình. Chính là vì sắp không thể khống chế được bản thân nữa, nên tính tình của nàng mới trở nên nóng nảy như vậy, khiến cho làm bất kỳ chuyện gì cũng có chút nôn nóng. Cứ nghĩ rằng phải giấu giếm vấn đề này suốt đời vì không có cách nào giải quyết được. Ai ngờ lão sư đứng thứ nhất đếm ngược trong toàn trường này lại có thể vừa nhìn đã thấu. Thật sự cho dù có nằm mơ nàng cũng không bao giờ nghĩ đến.
Hơn nữa… hắn còn biết cách trị liệu!
- Nếu nàng không tin, có thể đi tìm các giáo viên khác trong trường!
Trương Huyền tiếp tục khoát tay, sắc mặt thản nhiên vô cùng, bày ra dáng vẻ như một cao nhân đích thực.
- Không, không, ta tin lão sư!
Triệu Nhã vội vàng gật đầu.
Nàng khó chịu cũng không phải mới một ngày hai ngày. Vô số lão sư thuốc trong thành thậm chí cả phụ thân nàng - Triệu thành chủ cũng không nhìn ra vấn đề của nàng. Vậy mà lão sư Trương Huyền này chỉ mới nhìn thoáng qua đã nhanh chóng chỉ ra được. Chỉ dựa vào nhãn lực thôi đã thấy người này hơn hẳn những người trước giờ nàng từng gặp!
Vì vậy nên nàng cảm thấy đối phương chắc chắn có biện pháp chữa trị cho nàng.
- Miếng ngọc ghi chép kia nàng vẫn muốn giữ lại?
Trương Huyền giơ ngón tay ra, chỉ chỉ.
- A!
Triệu Nhã hoảng sợ. Lúc này nàng mới nhớ tới ban nãy, vì muốn bắt được nhược điểm của đối phương nên nàng đã cố ý ghi âm lại. Nhưng nếu đoạn đối thoại vừa rồi giữa hai người bị truyền ra ngoài, nàng còn mặt mũi nào gặp người nữa!
- Không được, không được…
Nàng dùng sức bóp miếng ngọc…
Rắcmột tiếng, miếng ngọc đã biến thành bột phấn.
Sau khi bóp nát miếng ngọc, Triệu Nhã lại nhìn Trương lão sư. Nhưng lần này nàng không dùng khuôn mặt giận dữ nữa, mà là biểu cảm khó hiểu.
Mình giấu miếng ngọc kỹ như vậy mà hắn vẫn có thể biết. Có bệnh trong người hắn cũng nhìn ra. Bản lĩnh cao thâm như vậy mà lại ăn con không tròn trĩnh trong đợt đánh giá giáo viên trước đó?
“Khẳng định là do lão sư không màn danh lợi, không để bụng tới lời nghị luận của người khác! Theo như mình biết, tất cả các cao nhân đều giống như vậy…”
Suy nghĩ này làm hình tượng của Trương Huyền trong lòng nàng từ kẻ lừa đảo phút chốc biến thành tuyệt thế cao nhân.
- Cầm lấy ngọc bài thân phận, đi nhận chăn đệm, sách vở đi. Nhân tiện đi tìm chỗ ở của chính mình luôn nhé! Ngày mai nhớ đi học đúng giờ…
Thấy lại có thêm một con cá đã mắc câu, Trương Huyền đang vừa phủi phủi tay vừa sắp xếp cho đứa học viên mới, đột nhiên có một tiếng gầm giận dữ từ ngoài cửa vọng vào. Kèm theo đó là một bóng người lao vọt tới.
- Hừ!
Đó là bóng dáng của một người trung niên. Vừa vào cửa hắn liền phóng khí tức hung hãn ra, làm cho người ta kinh sợ. Vừa thấy liền biết thực lực của người này không hề yếu.
- Tiểu thư!
Sau khi bước vào phòng, người trung niên ngừng lại, cúi đầu xuống chào Triệu Nhã.
- Diêu thúc, sao thúc lại tới đây?
Triệu Nhã sửng sốt.
Không ai khác, đây chính là vị quản gia được hai người bằng hữu của nàng chạy đi tìm - Diêu Hàn!
Sau khi đưa Triệu Nhã đến cổng trường, hắn đang tính lên xe quay về nhà lại có hai thanh niên chạy xộc tới, nói rằng tiểu thư nhà hắn muốn chọn lão sư bị không điểm phần đánh giá giáo viên làm lão sư của mình. Đã vậy, người kia còn bắt tiểu thư rửa nhà xí…
Nghe vậy, quản gia Diêu Hàn suýt nữa tức đến nổ tung tại chỗ.
Đại tiểu thư nhà hắn chính là con gái cưng của thành chủ! Ở nhà, chưa từng có ai dám sai khiến nàng làm bất cứ việc gì cho dù là việc nhỏ, chứ đừng nói đến rửa nhà xí hay lau chùi nhà cửa… Quả thật là to gan!
Nếu người này là giáo viên nổi tiếng trong học viện, có quy tắc riêng thì thôi còn cố mà chấp nhận. Nhưng đằng này lại là người kiểm tra đứng thứ nhất đếm ngược… còn chỉ điểm làm người khác tẩu hỏa nhập ma…
Sao tiểu thư có thể học tập cùng loại giáo viên như vậy được chứ!
Ở trong thành, cho dù mình nhắm mắt chọn đại một người, chắc chắn cũng tốt hơn người này!
- Tiểu thư, tiểu thư không…
Lạnh lùng liếc xéo Trương Huyền một cái, Diêu Hàn vội vàng hỏi vị tiểu thư nhà hắn.
- Ta đã chọn Trương lão sư làm lão sư của mình rồi!
Triệu Nhã ngắt lời.
Vốn cho rằng mình chạy rất nhanh, không ngờ vẫn chậm một bước, sắc mặt Diêu Hàn bắt đầu trầm xuống. Một tay hắn đẩy Triệu Nhã ra sau lưng, mặt lạnh lùng nhìn Trương Huyền, xẵng giọng:
- Hãy hủy bỏ học phần của tiểu thư nhà chúng ta! Sau đó xin lỗi. Nếu không, hôm nay ta sẽ làm lớn chuyện cho mọi người đều biết ngươi đường đường là giáo viên mà dám mê hoặc trẻ vị thành niên, làm cho tiểu thư nhập học lớp của ngươi!
- Mê hoặc trẻ vị thành niên? Dùng từ này cũng quá lố rồi đi?
Trương Huyền lắc lắc đầu.
Nói kiểu này, người không biết chuyện nghe thấy còn tưởng mình đã làm gì Triệu Nhã… Rõ ràng chuyện có gì đâu? Trời đất chứng giám, mình chỉ nhận nữ tử này làm học sinh thôi, vô cùng trong sáng…
- Đừng hòng qua mắt ta. Tiểu thư nhà chúng ta là thiên chi kiêu nữ, không phải loại giáo viên như ngươi có đủ tư cách để dạy đâu! Nhanh chóng hủy học phần, ta còn có thể bỏ qua chuyện này. Nếu không, ta nhất định sẽ yêu cầu viện trưởng đuổi việc ngươi…
Diêu Hàn quát lên. Nhưng hắn còn chưa dứt lời đã bị Triệu Nhã đang đứng sau lưng chen ngang:
- Diêu thúc! Thúc muốn làm gì? Ta thật lòng muốn bái Trương lão sư làm lão sư của mình. Thúc ồn ào gì vậy?
Triệu Nhã bực mình giậm chân, nói.
Nàng đến học viện chủ yếu là mong có thể giải quyết được căn bệnh quái lạ trong người. Nay đã tìm được người có thể chữa trị cho mình, nàng mừng còn chưa kịp mừng, lại bị quản gia này nhảy vào làm rối tung mọi chuyện. Đùa cái gì vậy!
- Thật lòng?
Diêu Hàn liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình một cái, nói tiếp:
- Chẳng lẽ hắn thật sự có thể chỉ điểm cho tiểu thư? Hơn nữa còn làm tu vi của tiểu thư nhanh chóng tăng lên?
Tính cách tiểu như nhà hắn tự cao như thế nào, hắn đương nhiên biết. Chẳng lẽ người trước mắt này mang tiếng là lão sư phế vật thật sự có thể chỉ điểm cho nàng sao? Cho nên nàng mới tâm phục khẩu phục chọn hắn làm lão sư?
- Làm cho sức mạnh của ta tăng mạnh? Điều này thật ra không có…
Triệu Nhã lắc đầu.
Đối phương vừa mở miệng liền nói ra chứng bệnh của nàng, vẫn chưa chỉ điểm gì cả.
- Không có? Vậy…
Mặt Diêu Hàn lộ ra vẻ khó hiểu.
- Được rồi, Diêu thúc, thúc đừng hỏi nữa!
Nghĩ đến căn bệnh của chính mình, Triệu Nhã xấu hổ đỏ mặt.
Nhìn thấy vẻ mặt này của tiểu thư, Diêu Hàn đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn thấy những mảnh ngọc ghi chép đã vỡ vụn rơi đầy trên mặt sàn. Ngay lập tức khuôn mặt hắn trở nên lạnh lẽo, cả người như biến thành con sư tử đang nổi cơn điên.
- Thằng nhóc láo toét! Rốt cuộc ngươi đã làm gì tiểu thư nhà chúng ta? Ngươi có tin ta giết chết ngươi ngay bây giờ không…
- Ầm!
Một tiếng nổ vang thật to. Ngay sau đó khí tức cường đại nhanh chóng dâng lên. Dòng khí điên cuồng tuôn ra. Mặt sàn cũng phải phát ra tiếng “két, két” như sắp không chống đỡ nổi sức nặng này.
(1) (2) Đản trung và cự khuyết: Tên hai huyệt đạo nằm trước ngực của con người