Biết cái gì?
Biết mồi câu cá không chỉ dùng tuổi thọ.
Đối diện với câu hỏi dò của Vụ, khuôn mặt Chu Phàm chỉ hiện lên ý cười nhẹ mà đáp:
- Mấy đêm nay ngươi không ở đây, lúc rảnh rỗi ta đã nghĩ, nếu như chỉ với bốn năm tuổi thọ đáng thương của ta thì chưa chắc đã đáng giá để con thuyền này hao phí bao công trắc trở đưa ta lên trên thuyền.
- Ta luôn nghĩ những người trên thuyền này chỉ có mỗi một việc làm được là câu cá, vậy mồi câu chỉ có thể dùng tuổi thọ thôi sao? Ta cảm thấy điều đó là không thể cho nên suy đoán một chút.
Câu hỏi ngược của Vụ chính là nói cho Chu Phàm biết, câu cá còn có thể dùng những thứ khác!
Thực ra, Chu Phàm đã đoán được, Vụ không hề có ý định giấu diếm, lão chỉ đáp lời:
- Ngươi đoán đúng cũng vô dụng, ngươi mãi mãi sẽ không biết được mồi câu là cái gì.”
Mặt Chu Phàm không hề lộ ra một chút sốt sắng nào, hắn lắc đầu nói:
- Ta đương nhiên không có cách nào đoán ra được mồi câu là gì, nhưng người chắc chắn biết.
Loading...
Vụ cười đáp:
- Ta đương nhiên là biết, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết.
Chu Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên huyết cầu trên trời nói:
- Ta nghĩ Vụ sẽ nói cho ta biết.
Vụ cũng ngẩng đầu nhìn lên huyết cầu hỏi:
- Người nhìn nó làm gì?
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là muốn nhìn một chút mà thôi.
Vụ trầm ngâm, lão đang nghĩ tại sao Chu Phàm lại nhìn huyết cầu trên trời, chẳng lẽ Chu Phàm đã đoán ra được điều gì? Có một số bí mật lão vẫn chưa muốn để Chu Phàm biết quá sớm.
- Vậy tại sao ngươi lại nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết mồi câu trừ dùng tuổi thọ ra còn có thứ khác?
Vụ nghĩ một lúc rồi lại hỏi.
Chu Phàm cười đáp:
- Bởi vì Vụ đã từng nói mình là người ngoài cuộc, ta nghĩ rất lâu mới hiểu ý nghĩa sự tồn tại của người ngoài cuộc.
Đôi mắt màu xám tro của Vụ nhíu lại, mí mắt như thành đường chỉ, lão hỏi:
- Ý ngươi là gì?
- Ý nghĩa tồn tại của người ngoài cuộc đương nhiên là đứng ngoài xem kịch.
Chu Phàm đứng đã thấy mệt, liền ngồi xuống sàn thuyền chậm chạp đáp lời:
- Ta trong mắt ngươi chính là vở kịch, ngươi không nói cho ta biết thì ta sẽ không dùng tuổi thọ để câu cá, vở kịch này liền biến thành nhạt nhẽo vô vị.
- Cứ cho là ta chẳng còn cách nào phải dùng tuổi thọ để đổi thì cũng chỉ có ba bốn lần cơ hội, tuổi thọ dùng hết thì ta chết, vậy thì vở kịch này sẽ kết thúc rất nhanh.
- Vậy một vở kịch vừa vô vị vừa ngắn, ta nghĩ với Vụ mà nói đây chẳng phải là việc thú vị gì.
Vụ bật cười, một nụ cười chân thành không giống như những lần trước, dù bị bao phủ bởi một lớp sương mù nhưng Chu Phàm vẫn nhìn được Vụ đang thực sự vui mừng.
Vụ cười đáp:
- Trong số những kẻ lên thuyền, có không ít người thông minh tuyệt đỉnh, họ cũng giống ngươi, đoán được trừ tuổi thọ ra còn có loại mồi câu thứ hai. Nhưng bọn họ có thể biết được hay không thì còn phải xem tâm trạng của ta thế nào. Đương nhiên, lúc tâm trạng ta tốt cũng chưa chắc đã nói với họ, hay lúc tâm trạng ta xấu không biết chừng có khi ta lại nói cho họ biết.
Chu Phàm yên lặng nghe, hắn cũng không dám khẳng định Vụ nhất định sẽ nói cho hắn biết, những lời lúc nãy chỉ để thử Vụ mà thôi.
Vụ tiếp tục nói:
- Ta biết mục đích ngươi nói những lời này là để khiến ta nói cho ngươi biết, nhưng cách ngươi nói không làm ta cảm thấy có ác cảm, bởi vì những lời đó rất thú vị.
- Chưa từng có ai nói với ta những lời như vậy, để khen tặng cho những điều thú vị ngươi nói, ta sẽ nói cho ngươi biết loại mồi câu khác là gì.
Chu Phàm nghiêm túc lại, tim của hắn vừa rồi đã đập rất nhanh.
Vụ ngừng một chút rồi xòe bàn tay ra, một đám sương mù xám cuộn quanh bàn tay Vụ tạo thành quả cầu sương mù nhỏ bằng đầu người, bên ngoài có một lớp lưu ly trong suốt như thủy tinh bao quanh. Trong sự bao phủ của lưu ly, lớp sương mù không ngừng co lại rồi hóa thành một con con trùng xám nhỏ.Vụ thả lỏng tay, lưu ly cầu cứ như vậy bay lên không trung.
Chu Phàm nhìn con trùng xám trong lưu ly cầu bằng ánh mắt kì dị, hắn đang chờ Vụ giải thích.
Vụ đáp:
- Ngươi đã thu thập được một mồi câu rồi đó, dùng mồi này câu cá sẽ không làm mất đi tuổi thọ của ngươi nữa.
- Con trùng xám này chính là mồi câu sao?
Chu Phàm ngây ra hỏi
- Ta thu thập được nó từ lúc nào?
Vụ hỏi lại:
- Có phải ở bên ngoài ngươi đã từng giết chết một con quái quyệt?
Chu Phàm biến sắc đáp:
- Một loại mồi câu khác chính là quái quyệt sao?
Vụ gật đầu nói:
- Một loại mồi câu khác chính là quái quyệt, nói đúng ra thì quái quyệt do ngươi giết mới biến thành mồi câu.
Chu Phàm nhăn mặt đáp:
- Cái này dựa theo nguyên lí gì? Tại sao quái quyệt ta giết lại biến thành mồi câu?
Vụ im lặng không đáp lời, rõ ràng câu hỏi này, lão không muốn trả lời Chu Phàm.
- Thời gian của ngươi không còn nhiều nữa.
Vụ đổi chủ đề câu chuyện.
- Đương nhiên loại mồi câu này sẽ không biến mất, ngươi có thể giữ lại lần sau đến câu cá.
Chu Phàm nhìn chiếc đồng hồ cát trên bàn đã chảy gần hết.
- Tối nay ta muốn câu cá.
Chu Phàm không muốn đợi nữa, bởi vì ai mà biết được ở thế giới ngoài kia sẽ gặp phải thứ gì nữa.
Trên mặt Vụ lộ ra vẻ hứng thú:
- Vậy ngươi chọn cần câu nào? Chọn cái màu tím nhạt lần trước câu được đan dược, hay chọn cần câu màu xám đậm sẽ được hai lần ngẫu nhiên, hay là dùng mồi câu để thử nghiệm tác dụng của các loại cần câu?
Chu Phàm chau mày nghĩ, hắn không muốn dùng mồi câu thử nghiệm các loại cần câu khác. Quái quyệt không dễ giết. Để có được mồi câu này, hắn phải dùng sinh mệnh để đổi lấy, mồi câu làm từ quái quyệt đâu có dễ có được.
Chu Phàm chậm rãi hỏi:
- Tác dụng của mồi câu làm từ quái quyệt hay tuổi thọ có gì khác nhau không? Phẩm chất của vật phẩm câu được từ cần câu màu xám đậm liệu có kém hơn các cần câu khác không?
Đây là chuyện đầu tiên Chu Phàm muốn làm rõ.
Vụ nghĩ một chút rồi đáp:
- Câu hỏi này ta nguyện ý nói cho ngươi biết đáp án, mồi câu từ quái quyệt và mồi câu từ tuổi thọ trước mắt không có gì khác nhau. Vật phẩm do cần câu được đều từ dưới sông nên cần câu không ảnh hưởng đến phẩm chất vật phẩm mà ngươi câu được. Ngươi câu được thứ đồ gì còn phải xem vận khí của ngươi.
Chu Phàm nghe được câu trả lời lại bắt đầu suy nghĩ, trước mắt hắn rất cần đan dược để gia tăng tu vi, nhưng cần câu màu xám đậm được hai lần ngẫu nhiên lại khiến hắn cảm thấy có lợi.
Cần câu tím nhạt giúp hắn có được đan dược, cần câu màu xám đậm lại có hai lần ngẫu nhiên sẽ giúp hắn câu được hai vật phẩm khác nhau. Muốn chắc chắn hay là mạo hiểm?
Chu Phàm bỗng nhiên hỏi:
- Nếu ta dùng cần câu màu tím nhạt, liệu có câu được tiếp Thông Nguyên đan hay không? Thông Nguyên đan có còn tác dụng với ta không?
Vụ cười lạnh đáp:
- Ngươi ăn Thông Nguyên đan rồi sao, nếu vậy thì nó không còn tác dụng lần nữa đâu, mà ngươi câu được Thông Nguyên đan hay không, ta làm sao biết được?
Chu Phàm nghĩ một lúc đột nhiên hiểu ra, hắn vẫn có khả năng câu phải Thông Nguyên đan
- Trong lòng sông rốt cuộc có bao nhiêu loại đan dược?
Vụ không trả lời câu hỏi này của Chu Phàm.
Chu Phàm đã quen với thái độ của Vụ, hắn cũng không vội, chỉ nghĩ trong lòng sông chắc chắn không chỉ có một loại đan dược. Nếu hắn dùng cần câu tím nhạt thì chắc chắn sẽ câu được đan dược, chỉ có điều đan dược đó chưa chắc đã có thể đột phá được tu vi của hắn.
Nếu như không đột phá được tu vi hoặc là loại mà hiện giờ hắn không dùng được thì đúng là lỗ to.
Như vậy còn không bằng liều một lần dùng cần câu màu xám đậm, ít ra còn có thể câu được hai vật phẩm.
Chu Phàm quyết định xong liền đi về phía chiếc bàn tứ phương, cầm chiếc cần câu màu xám đậm lên.