Chỉ cần vượt qua ngưỡng cửa Lực Khí sơ đoạn thì sẽ được làm phó đội trưởng. Cho dù là Chu Phàm thì hiện giờ hắn cũng có thể làm phó đội trưởng được.
Chỉ có điều Chu Phàm không dám để lộ thực lực sớm như vậy, hơn nữa hắn cũng hiểu, làm phó đội trưởng và làm một phó đội trưởng tốt là hai việc khác nhau.
- Trứu đội trưởng, bốn người này đều là người mới, Chu Phàm, Khỉ Ốm Trương Toàn Phúc, Lý Nhị Lư, Hà Tào.
Lỗ Khôi giới thiệu đám người Chu Phàm.
Trứu Thâm Thâm chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua bốn người rồi đáp lời Lỗ Khôi:
- Nếu như không còn việc gì, ta có việc bận phải đi trước.
Lỗ Khôi cười nói:
- Đi đi, hôm nay làm phiền ngươi rồi, ta huấn luyện bốn người bọn họ trước, buổi chiều sẽ cho họ nhập đội.
Sau khi Trứu Thâm Thâm rời đi, mặt Lỗ Khôi nghiêm túc nói:
- Vậy chúng ta nên bắt đầu thôi. Thời gian một buổi sáng, cũng chỉ có thể để các ngươi làm quen với mấy thứ đơn giản mà thôi. Ta hy vọng các ngươi có thể nghiêm túc lắng nghe.
Loading...
- Đầu tiên ta sẽ dạy các ngươi Hổ Hình Thập Nhị Thức. Đây là thứ mà đội viên đội tuần tra đều phải tu tập.
Nói đến đây, Lỗ Khôi dừng một chút rồi nói:
- Chu Phàm, ngươi đã học rồi nên không cần nghe nữa.
Chu Phàm gật đầu:
- Lỗ đội trưởng, có thể để ta tới dạy Khỉ Ốm không?
Chu Phàm không dám nói, bản thân luyện tập Hổ Hình Thập Nhị Thức chính xác nhất, nhưng ít nhất cũng chuẩn hơn Lỗ Khôi dạy. Nếu không làm sao hắn lại chỉ mất vẻn vẹn có một ngày mà đã có thể dựa vào bốn thức giác tỉnh cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí.
Dạy Khỉ Ốm, thứ nhất là vì tiền thân của hắn và Khỉ Ốm vốn dĩ là đồng bạn, hiện giờ mối quan hệ giữa cậu ta với hắn cũng không tồi, hai là vì báo đáp ân tình của Trương Mộc Tượng.
Lỗ Khôi do dự một hồi, nhìn Khỉ Ốm hỏi:
- Ngươi có muốn học cùng Chu Phàm không?
Khỉ Ốm nhìn Chu Phàm lập tức trả lời:
- Ta học với Chu Phàm là được rồi.
- Vậy tùy ngươi.
Lỗ Khôi không nói nhiều mà khua tay đáp. Trong lòng y ngược lại có chút ngưỡng mộ Khỉ Ốm, cậu ta học cùng Chu Phàm tốt hơn học từ y nhiều.
Lý Nhị Lư và Hà Tào liếc nhìn qua, cảm thấy Khỉ Ốm thật đúng là chẳng có não. Đội trưởng mạnh như vậy, không học cùng đội trưởng mà lại học cùng Chu Phàm.
Chu Phàm không để ý đến ánh mắt của hai người họ mà kéo Khỉ Ốm ra một chỗ cách xa chỗ bọn Lỗ Khôi.
Sau một tiếng, Khỉ Ốm kêu trời ơi đất hỡi, than cực khổ.
A Phàm thực sự là quá nghiêm khắc, động tác mình làm có chút vấn đề, A Phàm liền dùng Hàn Cốt Bạch Côn uốn nắn lại. Chiêu thứ nhất thức trong bốn thức giác tỉnh Mãnh Hổ Thân Yêu mình luyện không biết bao nhiêu lần, chỉ mới mắc một lỗi nhỏ mà cũng phải làm lại từ đầu.
Với than vãn cực khổ của Khỉ Ốm, Chu Phàm chỉ lạnh mặt quát mắng.
Khỉ Ốm chỉ còn cách vùi đầu vào tiếp tục khổ luyện.
Cho đến khi Khỉ Ốm luyện thức Mãnh Hổ Thân Yêu vài lần không mắc lỗi gì, Chu Phàm mới vừa lòng gật đầu nói:
- Được rồi, nhớ động tác này đấy, đừng có làm sai nữa, mà tần suất hô hấp của Mãnh Hổ Thân Yêu chưa đúng lắm, cái này ngươi phải chú ý một chút, tiếp theo ta sẽ dạy ngươi động tác thứ hai…
Chu Phàm nói đến đây liền dừng lại bởi vì Lỗ Khôi đã dẫn Lý Nhị Lư và Hà Tào qua chỗ họ.
Lỗ Khôi nói:
- Để lúc khác dạy tiếp, ta còn việc khác cần nói với các ngươi.
Chu Phàm gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy may mắn. May mà lúc trước phụ thân Chu Nhất Mộc đưa hắn đến tìm Lỗ Khôi, sớm học được Hổ Hình Thập Nhị Thức.
Nếu không vào đội tuần tra chỉ được học hơn một tiếng đồng hồ, chỉ sợ bốn thức giác tỉnh cũng không học được hết. Mà cái học được còn do Lỗ Khôi truyền dạy, không phải bản chép chính xác nhất của Hổ Hình Thập Nhị Thức.
Khỉ Ốm thoải mái thở một hơi, cuối cùng cũng kết thúc.
Chu Phàm lườm Khỉ Ốm một cái nói:
- Chờ đi tuần về, tối nào cũng phải đến nhà ta luyện một tiếng đồng hồ.
Mặt Khỉ Ốm lập tức xụ xuống, nhưng cậu cũng không lên tiếng phản đối, vì cậu cũng hiểu A Phàm cũng vì tốt cho mình mà thôi.
Lỗ Khôi đưa bốn người Chu Phàm đến trước một căn nhà ở bãi đất, trên khung cửa nhà treo một bức hoành phi viết hai chữ “Binh Khí”.
Lỗi Khôi cười giới thiệu:
- Đây là kho binh khí của đội tuần tra, bên trong có nhiều loại binh khí, các ngươi tự vào chọn thứ mình thích, mỗi người chỉ được chọn một loại.
- Bất quá trước khi chọn binh khí, có một số việc ta cần nói rõ với các ngươi.
Lỗ Khôi thu lại gương mặt tươi cười.
- Mỗi loại binh khí đều có ưu thế của chính nó. Ví dụ như loại vũ khí dài như trường thương, ưu thế của nó chính là khoảng cách, nó giúp các ngươi không cần tiến gần mà vẫn tấn công được quái quyệt.
- Trường thương cũng là loại binh khí đội viên đội tuần tra chọn lựa nhiều nhất. Loại binh khí ngắn như kiếm thì lại thắng ở chỗ nhẹ nhàng linh hoạt. Chọn loại nào thì tùy vào ý các ngươi. Nhưng ta khuyên các ngươi chọn binh khí dài thì tốt hơn.
Lỗ Khôi nói xong liền mở cửa, căn phòng hiện ra ánh sáng trắng bạc.
Bốn người Chu Phàm bước vào, nhìn cả căn phòng có hai ba trăm loại binh khí thì đều cảm giác hoa hết mắt.
- Lỗ rồi, lỗ lớn rồi.
Hai mắt Khỉ Ốm thất thần, cậu nhìn qua cây hầu côn trong tay, cảm thấy những binh khí được đúc luyện từ thép trong phòng này mạnh hơn rất nhiều, sớm biết vậy cậu đã không mang cây hầu côn này đến.
Lỗ Khôi không nhịn được cười:
- Khỉ Ốm, nếu ngươi đồng ý nhường Hàn Cốt Bạch Côn cho ta, ta cho ngươi chọn năm loại binh khí trong phòng này.
Khỉ Ốm nghe xong, lập tức ôm lấy hầu côn, lắc đầu lia lịa đáp:
- Thế không được, cha ta nói, côn còn người còn, côn mất người...không mất, nên không cho ngươi được.
Lý Nhị Lư và Hà Tào đi một vòng, cuối cùng mỗi người chọn lấy một thanh trường thương màu đỏ. Bọn hắn cảm thấy Lỗ đội trưởng nói rất có lý, dài thêm một tấc thì mạnh thêm một bậc, phải biết rằng thứ mà bọn hắn phải đối mặt chính là quái quyệt.
Chu Phàm vẫn do dự chưa quyết.
Chu Phàm cầm mỗi loại vũ khí lên xem rồi lại đặt xuống. Hắn cau mày, đúng là hắn còn chưa nghĩ ra sẽ dùng loại nào.
Lỗ Khôi nhìn thấy vậy cũng không lên tiếng thúc giục, qua thời gian tiếp xúc với Chu Phàm, y biết Chu Phàm là người rất có chủ kiến.
Chu Phàm chọn một lúc liền cầm lên một thanh hoàn thủ trực đao. Cán đao mang hoàn thủ, đốc đao hình trái đào, lưỡi đao bằng sắt sáng loáng dài tám mươi phân sắc bén, mũi đao sắc nhọn tỏa ra hàn khí.
- Ngươi có chắc là muốn chọn đao hay không?
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm cầm thanh đao chưa có ý muốn đặt xuống liền nói:
- Đao là vũ khí ngắn, có lẽ nó linh hoạt hơn trường thương nhưng lại không linh hoạt bằng kiếm đâu.
Chu Phàm không có ý muốn đổi, cầm đao cho vào vỏ đáp:
- Ta thích đao hơn.
Thực ra Chu Phàm chọn đao là vì đã suy nghĩ kỹ càng. Trường thương có ưu thế về khoảng cách nhưng không đủ linh hoạt, hắn muốn chọn một loại binh khí có tính linh hoạt một chút.
Còn về kiếm, Chu Phàm cũng có cân nhắc qua, nhưng hắn đã là Lực Khí sơ đoạn, có hơn năm trăm cân khí lực, lưỡi kiếm quá mỏng không thể giúp hắn phát huy ra ưu thế của khí lực. Hơn nữa đao vốn dĩ thích hợp cho bổ xẻ, vậy càng thích hợp với những người có khí lực lớn.
Hắn chọn thanh hoàn thủ trực đao là bởi nó không chỉ có thể dùng một tay mà còn có thể dùng hai tay. Nếu dùng hai tay thì lực bổ xuống sẽ càng lớn.
Vấn đề duy nhất là hắn chưa từng dùng đao, nhưng những loại binh khí khác hắn cũng chưa từng dùng. Nếu như đều phải học để dùng thì thà chọn thứ dùng đơn giản một chút như đao lại tốt hơn.
Lỗ Khôi không khuyên thêm gì nữa.
Khỉ Ốm do dự một hồi nhưng cũng không chọn thêm vũ khí nào khác mà dùng chính cây hầu côn của mình. Như vậy binh khí đã chọn xong.
Lỗ Khôi đưa bốn người Chu Phàm rời khỏi kho binh khí đến giữa gian nhà.
Gian nhà này không giống kho binh khí được xây bằng bùn đất mà dùng đá đen đắp thành, nhìn rất tinh xảo, đến cánh cửa cũng bằng gỗ sơn màu đỏ thắm, phía trên khung cửa treo một tấm bảng ghi đơn giản một chữ “Phù”.
Đến chỗ này, Lỗ Khôi nín thở nói vào bên trong cánh cửa:
- Mao lão đại nhân.
- Nói.
Từ bên trong truyền tới thanh âm có chút tang thương.
Ánh mắt Chu Phàm ngưng lại, hắn biết người bên trong là ai, đó chính là một trong hai phù sư của thôn, Mao lão đại nhân. Doanh địa của đội tuần tra không ngờ lại có phù sư trấn thủ.
Theo Chu Phàm thấy, võ đạo không thể bằng được phù pháp của phù sư, hắn thậm chí còn nghĩ phù pháp còn có phương pháp có thể gia tăng tuổi thọ. Tiếc là, theo lời của Chu Nhất Mộc, hai vị phù sư này đều rất khó tiếp cận, muốn học phù pháp, trước mắt mà nói là việc không thể.
- Lần này có bốn người mới tới.
Lỗ Khôi cung kính nói.
Cửa gỗ nhanh chóng được mở toang. Người đi ra là một vị phù sư thấp bé mà trước đó Chu Phàm đã gặp qua trong ngày búi tóc. Phù sư Mao lão đại nhân không nhìn bốn người Chu Phàm, chỉ ném bốn cái túi vải vàng ở trong tay về phía Lỗ Khôi rồi đóng cửa ngay lập tức.
Lỗ Khôi không nói gì, ra hiệu bảo bốn người Chu Phàm đi theo y. Cho đến khi đã cách xa căn nhà đá, Lỗ Khôi mới chia bốn túi vải vàng cho mỗi người một chiếc.
Chu Phàm không cần đoán cũng biết bên trong túi là phù lục. Phù lục ở thế giới này có sức mạnh thần kì. Lỗ Khôi giải thích:
- Chúng ta gọi cái này là túi phù, bên trong có ba tấm phù lục, một trong số đó chính là Trắc Quyết phù mà ta đã nói vào sáng nay, hai cái còn lại là Tiểu Diễm phù, các ngươi có thể mở ra xem.
Chu Phàm kéo nhẹ, sợi chỉ đỏ buộc ngoài túi bị tuột ra, hắn lấy từ trong túi ra ba tấm phù lục. Ba tấm phù lục này chỉ dài bằng lòng bàn tay, rộng khoảng ba ngón tay.
Trong đó hai tấm có phù văn chu sa giống nhau, đều có cảm giác rất nóng.
Khỉ Ốm, Lý Nhị Lư, Hà Tào nhìn kỹ phù lục trong tay.
Lỗ Khôi nghiêm túc nói:
- Các ngươi phải nhớ, ba tấm phù lục này rất quý giá, nên lúc đi tuần đừng có đánh mất. Nếu như bị mất, muốn xin lại rất khó. Cũng đừng có nghĩ ra trò quỷ quái gì, cố ý báo mất để lấy thêm vài tấm phù lục khác. Nếu bị phát hiện, các ngươi không chịu nổi hình phạt đâu, có biết chưa?
Bốn người Chu Phàm gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Lỗ Khôi lại tiếp tục nói:
- Trắc Quyết phù, các ngươi đều đã biết cách dùng nên tiếp theo ta sẽ nói đến tầm quan trọng của Tiểu Diễm phù trong khi đi tuần. Chỉ dùng khí lực và binh khí thì rất khó để đối phó với quái quyệt, nên chúng ta đều dựa vào tấm Tiểu Diễm phù này.
Chu Phàm nhìn tấm Tiểu Diễm phù trong tay, tâm có chút động. Hắn vốn dĩ luôn nghĩ, đội tuần tra làm thế nào để chống lại lũ quái quyệt, xem ra là nhờ vào phù lục.
Giờ hắn cũng đã hiểu một chút, tại sao cha hắn Chu Nhất Mộc thay hắn tìm vật bảo mệnh lại không chọn phù lục mà lại chọn một lão cẩu, hóa ra những thứ này vào đội tuần tra là có.
Lỗ Khôi cầm Tiểu Diễm phù và trường thương trong tay Lý Nhị Lư. Y dán tấm phù lên trên trường thương, tấm phù giấy vàng lập tức quăn lại quấn lấy cán thương.
Từ chỗ tấm phù trên cán thương, trường thương xuất hiện những đường vân hỏa diễm từ cán thương sau đó lan đến mũi thương rồi mới dừng lại.
Ánh mắt Lỗ Khôi lạnh lẽo, phất nhẹ trường thương, dùng mũi thương vẽ một đường đỏ trong không khí, phát ra một trận nóng như lửa.
Ánh mắt bốn người Chu Phàm sáng ngời nhìn động tác của Lỗ Khôi.
Lỗ Khôi lại đặt tay lên tấm hoàng phù trên trường thương. Qua vài giây, tấm hoàng phù liền tróc khỏi trường thương, bay vào tay y. Những đường vân hỏa diễm đỏ rực quanh thân trường thương cũng biến mất.
Lỗi Khôi cười nói:
- Chỉ cần đặt tay lên hoàng phù là có thể gỡ nó ra. Tiểu Diễm Phù dán trên trường thương có thể gây ra lực sát thương không nhỏ cho quái quyệt. Các ngươi vừa nhìn, đã hiểu chưa?
Chu Phàm chau mày hỏi:
- Nếu đã như vậy, tại sao lại phải lấy tấm hoàng phù xuống?
Từ lúc lấy hoàng phù dán lên trường thương sợ là đã mất mấy giây, nếu như lúc giao chiến cấp bách, chỉ vài giây cũng có thể mất mạng.
Lúc chiến đấu lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh, lúc Chu Phàm làm cảnh sát hình sự hiểu rất rõ đạo lý này.
Lúc phải xông vào các tòa nhà bắt bọn tội phạm ẩn nấp, bất kì cảnh sát nào cũng phải mở khóa cò súng, nếu như chờ đến lúc nhìn thấy tội phạm rồi mới mở khóa an toàn thì đúng là quá ngu ngốc.
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm với ánh mắt tán thưởng, y không nghĩ Chu Phàm lại để ý đến vấn đề đó nhanh như vậy, nhưng y lại thở dài nói:
- Bởi vì hao tổn lắm.
- Tấm hoàng phù trong tay các ngươi chỉ đang ở dạng giấy thôi, phù lực sẽ không bị mất đi, nhưng nếu dán lên binh khí, phù lực sẽ dần mất đi. Mỗi một tấm Tiểu Diễm phù chỉ có thể duy trì trạng thái phụ binh nửa canh giờ mà thôi.
- Chế tác ra phù lục hoàn toàn dựa vào hai vị phù sư lão đại nhân trong thôn, hơn nữa nguyên liệu chế tạo rất quý giá, không thể lãng phí như vậy. Tiểu Diễm phù chỉ được dùng để đối phó với quái quyệt, các ngươi đã hiểu chưa?
Chu Phàm cau mày, nếu như vậy, đúng là không thể cứ dán phù lục lên vũ khí mãi, vậy thì độ nguy hiểm càng tăng cao hơn. Hắn nghĩ một chút rồi lại hỏi:
- Phù lục nhất định phải để trong túi sao?
Lỗ Khôi lắc đầu đáp:
- Không nhất thiết, chỉ cần các ngươi không làm mất, các người cứ cầm trên tay cũng chẳng sao cả. Nhưng ta cảnh cáo bốn người các ngươi trước, nếu như làm mất, muốn xin lại thì phải đợi một khoảng thời gian, như vậy trong thời gian đó các ngươi sẽ bị thiếu một tấm Tiểu Diễm phù hay thậm chí chẳng còn tấm Tiểu Diễm phù nào.
- Không có phù để dùng là chuyện rất nguy hiểm!