Đứng theo góc độ của Chu Phàm, khi hắn nghe được tin mình bị từ hôn thì cũng không tức giận giống Quế Phượng mà lại có chút mừng thầm. Bởi vì trong lúc vô hình, cái chuyện phiền phức này đã bị tiêu trừ.
Bất quá, khi hắn nghĩ tới đây là một chuyện khó chịu đối với cha mẹ thì chút vui vẻ trong lòng liền không cánh mà bay.
Quế Phượng thấy Chu Phàm nhíu mày không nói gì, còn tưởng rằng Chu Phàm vì chuyện này mà sầu não. Bà dịu giọng xuống an ủi:
- Phàm nhi, con đừng có thương tâm, chờ con làm việc ổn định trong đội tuần tra, nương sẽ lại tìm cho con một cô nương tốt.
Chu Phàm cười xòa, nói:
- Nương, con đâu có thương tâm. Con đã quên hết chuyện ngày trước, nữ nhi nhà Đại Liễu như thế nào con cũng chẳng nhớ rõ. Từ hôn cũng tốt.
Quế Phượng sửng sốt một chút, hạ thấp giọng gần như tự nói với mình:
- Không nhớ rõ cũng là chuyện tốt, miễn cho con muốn sống muốn chết đòi cưới cho bằng được. Thực ra, nương cảm thấy Tiểu Liễu rất tốt...
Cái gì? Chu Phàm nghe thế, cảm thấy có chút buồn cười. Chẳng lẽ tiền thân rất thích cô nương Tiểu Liễu kia?
Chu Nhất Mộc lại mở miệng khuyên nhủ:
Loading...
- Ngày mai Đại Liễu tới, chúng ta nên rộng lượng một chút. Đại Liễu vốn là người trượng nghĩa, ông ấy tới từ hôn, trong lòng chắc cũng không dễ chịu đâu. Chúng ta đừng làm khó ông ấy, tránh làm sứt mẻ quan hệ giữa hai nhà.
Quế Phượng lạnh giọng trả lời:
- Ông ta không dễ chịu, chẳng lẽ chúng ta lại dễ chịu sao? Chẳng qua, tôi còn chưa hẹp hòi đến mức nháo lớn chuyện này. Muốn từ hôn thì cứ từ hôn đi. Đáng lẽ ngày trước ông không nên đáp ứng ông ta.
- Nương, vậy tại sao không đợi ta búi tóc xong rồi mới đính hôn?
Chu Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi.
Theo lý mà nói, thế giới này có sự tình búi tóc biết được tuổi thọ, nếu như hai bên có tuổi thọ không bằng nhau hoặc là cách xa nhau đến nỗi không hợp thói thường thì cái hôn sự này khẳng định là không thành. Cũng giống như Chu Phàm chỉ có tuổi thọ là mười chín mà Tiểu Liễu lớn hơn hắn một tuổi lại có tuổi thọ là hơn bảy mươi, chắc chắn không có khả năng để đối phương sống một mình thờ chồng chết hơn năm, sáu mươi năm.
Nếu như chờ sự tình búi tóc xong thì mới đính hôn, vậy thì sẽ không tồn tại loại sự tình xấu hổ này.
Trên thực tế, việc này đúng như những gì mà Chu Phàm suy nghĩ, đính hôn phần lớn xảy ra sau khi búi tóc.
- Phàm nhi, cái này thì phải trách ta.
Trên mặt Chu Nhất Mộc mang theo vẻ xấu hổ.
- Ta và Đại Liễu là huynh đệ kết nghĩa có quan hệ rất tốt. Hồi còn trẻ, có lần đi ra ngoài, đến những thôn khác trao đổi vật phẩm, chúng ta đã đụng phải Quái quyệt, vào thời điểm then chốt, ta đã liều mình cứu hắn. Lúc đầu chuyện này cũng không được coi là đại sự...
- Thế nhưng sau khi trở về, Đại Liễu thấy con và Tiểu Liễu khi còn bé chơi với nhau rất thân nên đã đưa ra lời kết thông gia từ nhỏ. Hắn nói muốn đưa Tiểu Liễu đến Chu gia, để hai nhà thân càng thêm thân. Ta cũng đáp ứng...
Chu Phàm nghe vậy không còn gì để nói. Hóa ra là như thế. Chẳng qua, tại thời cổ đại, cho dù kết thông gia từ nhỏ cũng là một lời hứa, không phải nói chơi, nếu không phải vì chuyện kia, Đại Liễu cũng sẽ không đặc biệt tới từ hôn.
Chuyện này cũng không dễ thương lượng, chỉ có thể chờ đối phương tới cửa.
Cơm nước xong xuôi, Chu Phàm liền chuẩn bị đi đến sân sau tiếp tục tu luyện Hổ Hình Thập Nhị Thức. Hắn cũng nói với Chu Nhất Mộc chuyện đêm nay không đến nhà Lỗ Khôi.
Chu Nhất Mộc cũng không phản đối, để Chu Phàm tự mình quyết định.
Chu Phàm đi ra ngoài, con chó già vốn đang vùi đầu vào cái bát cũ để ăn, lỗ tai linh mẫn tựa như phát hiện ra điều gì đó liền ngẩng đầu, đi theo phía sau Chu Phàm.
Chu Phàm quay đầu nhìn qua con chó già khó coi này. Hắn không biết lão cẩu đi theo hắn làm gì?
Lão cẩu cũng không vẫy đuôi như những chú chó con bình thường, nó chỉ nhìn chằm chằm Chu Phàm.
- Hiện tại, con là chủ nhân của nó, cứ để nó theo sau đi.
Chu Nhất Mộc cầm điếu thuốc lá, hít vào một ngụm khói, nhìn Chu Phàm, nói.
Chu Phàm gật đầu, chỉ vào cái bát trong góc nhà, nói:
- Ngươi cứ ăn cho xong đi. Ta chờ ngươi.
Lão cẩu dường như có thể nghe hiểu tiếng người, nó quả nhiên quay người chạy về chỗ cũ tiếp tục ăn.
Chu Phàm hơi kinh ngạc, lão cẩu sống hai mươi năm, quả nhiên không đơn giản.
- Cha, con chó này tên là gì?
Chu Phàm hỏi.
- Vương lão đầu bình thường hay gọi nó là Lão Huynh.
Chu Nhất Mộc suy nghĩ một chút, nói.
- Kỳ thực, hiện giờ con là chủ nhân của nó, con thích gọi nó là gì cũng được.
Lão Huynh?
Cái tên thật là kỳ quái. Chẳng qua Chu Phàm cũng không có ý định đổi tên của lão cẩu. Dù sao đã gọi nó bằng cái tên đấy nhiều năm như vậy, cũng không nhất thiết phải đổi.
Chu Phàm trầm mặc, hắn nhớ lại thời còn ở trong đội cảnh sát. Khi những chú chó nghiệp vụ kia giải nghệ, những cảnh sát coi chúng là đồng bạn đều mười phần không bỏ. Bất quá, dù luyến tiếc đến mức nào, chỉ sợ cũng so ra kém tình cảm thâm hậu giữa Vương lão đầu và Lão Huynh. Dù sao đây cũng là tình cảm hai mươi năm.
- Phàm nhi, đối xử với nó tốt một chút, loài chó dù sao cũng có cảm tình.
Chu Nhất Mộc dặn dò.
Chu Phàm gật đầu lên tiếng đáp ứng. Con chó này có liên quan đến an toàn tính mạng của hắn, tất nhiên phải đối xử tốt với nó.
Lão cẩu rất nhanh đã ăn xong. Chu Phàm xoay người đi ra cửa, lão cẩu cũng tự động đi theo phía sau hắn.
Chu Nhất Mộc ngồi trong phòng khách, yên lặng rút điếu thuốc lào. Quế Phượng cũng rất nhanh đã làm xong các công việc bận rộn trong nhà. Bà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chồng mình, hỏi:
- Đang suy nghĩ gì đấy? Còn đang suy nghĩ chuyện Đại Liễu sao?
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Đều đã quyết định, có suy nghĩ nữa thì có gì tốt cơ chứ. Ta đang suy nghĩ chuyện tối nay bà nói trong lúc ăn cơm, chuyện muốn thay Phàm nhi tìm một cô nương tốt đó.
Quế Phượng cười gượng, nói:
- Ta cũng chỉ thuận miệng nói, an ủi Phàm nhi một chút mà thôi. Chuyện này sao có thể dễ dàng như vậy. Bình thường hay nói rằng, đoản mệnh chủng gả cho đoản mệnh chủng, trường thọ chủng gả cho trường thọ chủng. Nhưng đoản mệnh chủng giống như Chu Phàm chỉ còn lại bốn năm tuổi thọ, muốn tìm một cô nương thích hợp thực sự là quá khó.
Chu Nhất Mộc trầm mặc, nhíu mày, cuối cùng vẫn nói:
- Ta cũng không phải vì huyết mạch Chu gia mà để ý đến chuyện này. Nhà nghèo không cần chú ý tới những chuyện như vậy, đứt đoạn thì cứ đứt đoạn. Chẳng qua ta cảm thấy Phàm nhi chỉ có thể sống được bốn năm, sinh mệnh lực của hắn ương ngạnh như vậy, để hắn cưới một nàng dâu thì cũng coi như cho hắn lý do để kiên cường sống tiếp.
- Lời ông nói ta đều hiểu, thế nhưng chúng ta đi nơi nào để tìm được người như vậy?
Quế Phượng vẫn lắc đầu nói.
- Chắc chắn sẽ có, thôn Tam Khưu không có thì đến những thôn khác tìm, chắc chắn sẽ tìm được người thích hợp.
Đôi lông mày của Chu Nhất Mộc giãn ra, ánh mắt mang theo vẻ kiên nghị.
Chu Phàm đương nhiên không biết chuyện Chu Nhất Mộc đang suy nghĩ tìm cho hắn một tân nương tử. Nếu như hắn biết, phỏng chừng sẽ dở khóc dở cười muốn ngăn cản.
Trong lúc Chu Phàm tu luyện bốn thức giác tỉnh, Lão Huynh đành nằm sấp ở một bên.
Bầu trời đen tuyền như phủ một lớp sơn, điểm xuyết lấy những chấm trắng sao trời. Trời sao ảm đạm, bốn phía lại càng tối đen đến nỗi đưa tay lên cao cũng không nhìn thấy năm ngón.
Thân thể của Chu Phàm đã khỏe mạnh đến mức không thể khỏe mạnh hơn, vì thế mà hắn cũng không lo lắng Âm Quỷ lại để mắt tới hắn, do đó hắn tập trung, nghiêm túc tu luyện.
Lão Huynh rất im ắng, không hề quấy rầy Chu Phàm tu luyên. Có mấy lần, Chu Phàm hoài nghi Lão Huynh sẽ chạy tới đây chơi đùa, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn về vị trí Lão Huynh thì luôn có thể thấy một đoàn bóng đen đang nằm sấp.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy Lão Huynh ở một bên, Chu Phàm lại cảm thấy an tâm hơn không ít.
Luyện đến khi cơ bắp mỏi rã rời, Chu Phàm mới ngừng lại. Nguyên khí trong cơ thể được hắn dùng biện pháp tu luyện tuần hoàn, lặp đi lặp lại tiêu hóa đại bộ phận. Cứ như vậy, vào sáng sớm ngày mai, hắn có thể tiếp tục hút nguyên khí vào trong cơ thể để tu luyện.
Nếu cứ khắc khổ tu luyện, hút nguyên khí để cơ bắp tự động hấp thu tiêu hóa thì chỉ sợ phải sau hai, ba ngày nữa hắn mới có thể tiếp tục hút nguyên khí vào cơ thể.