Ở kiếp trước, khi Chu Phàm làm cảnh sát hình sự, hắn đã từng gặp một vụ án giết người hàng loạt. Tên sát thủ hàng loạt kia thích nhất là những ngôi nhà chỉ có một người ở, sau khi xâm nhập vào nhà của đối tượng, hắn sẽ móc tim của nạn nhân rồi mang đi.
Trước khi thành lập tổ điều tra vụ án này, tên tội phạm đó đã giết liên tục ba người với thủ pháp giống hệt nhau. Thủ đoạn máu tanh đó đã mang tới khủng hoảng cực lớn ngay tại chỗ.
Chu Phàm và đồng nghiệp phải bỏ ra một thời gian dài, tốn nhiều tinh lực, khó khăn lắm mới bắt giữ và kết tội được tên tội phạm moi tim kia.
Lúc đó còn có chuyện vượt qua dự kiến của tất cả mọi người. Trước khi bắt được nghi phạm, Chu Phàm và các đồng nghiệp đã mường tưởng chân dung tên sát nhân đó ở trong đầu, nhưng khi bắt được, họ mới phát hiện những hình dung đó đều không chính xác.
Nghi phạm là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt gã ôn hòa, nhìn như vô hại, lại lấy việc giúp người làm niềm vui. Thời điểm bắt gã, hàng xóm ở xung quanh không ai có thể tin gã là một kẻ giết người.
Nhưng bằng chứng ở ngay trước mặt, thẩm vấn không có bất kỳ độ khó nào. Tên tội phạm giết người hàng loạt này luôn nở một nụ cười ấm áp, khai hết thảy mọi chuyện, không hề giấu diếm.
Bất kể là lúc trình bày động cơ giết người hay là kể chi tiết các tình tiết giết người máu tanh, trên mặt gã lúc nào cũng treo một nụ cười, trò chuyện với bọn người Chu Phàm bằng cái giọng bình tĩnh.
Chu Phàm khi còn ở trường cảnh sát đã nhìn qua tư liệu của không ít vụ án, học được cách phân tích tâm lý phạm nhân, sau khi tốt nghiệp hắn lại liên tục phá được rất nhiều vụ án hình sự, tiếp xúc qua không ít phạm nhân.
Nhưng lại có rất ít phạm nhân đi moi tim nạn nhân lại để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn như cái gã đó. Nụ cười của gã cũng không phải giả tạo, gã thật sự không hề e ngại với tất cả mọi chuyện bao gồm cả chuyện tử vong, thậm chí cũng không thèm quan tâm việc mình bị bắt.
Trên mặt gã luôn luôn treo một nụ cười ấm áp, cái nụ cười đó khiến cho trái tim của Chu Phàm lạnh toát.
Loading...
Mà nụ cười trên khuôn mặt của Trương đại phu Trương Hạc lại cho Chu Phàm cảm giác giống hệt gã tội phạm kia.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Chu Phàm lắc đầu, không cho rằng đây là ảo giác. Vừa rồi thời điểm Trương Hạc bảo hắn quay người để gã kiểm tra ót thì Chu Phàm liền có cảm giác như bị thăm dò. Cái cảm giác sợ hãi đó còn hơn xa lúc thân thể hắn suy yếu bị Âm Quỷ nhìn chằm chằm. Đây là một loại cảm giác thập phần chán ghét, giống như a xít dạ dày có thể trào ngược bất cứ lúc nào.
Trực giác của Chu Phàm rất hữu dụng, xưa nay chưa từng phạm sai lầm. Kiếp trước thời điểm làm cảnh sát hình sự, loại trực giác này đã giúp hắn giảm đi không ít bận rộn trong công việc.
Cũng bởi vậy nên thời điểm Chu Phàm đưa lưng về phía Trương Hạc, tinh thần hắn căng như dây đàn, toàn thể tinh thần và thể xác đều đặt ở sau lưng, đề phòng Trương Hạc.
Gã Trương Hạc này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa còn vấn đề rất lớn. Nếu không phải Chu Phàm làm cảnh sát hình sự, rèn luyện được trực giác nhạy bén, chỉ sợ cũng khó mà phát giác được Trương Hạc có vấn đề.
Trương Hạc khẳng định có ý đồ gì đó đối với hắn. Thậm chí việc hắn bị thương chắc chắn cũng có liên quan tới Trương Hạc. Chẳng qua Trương Hạc lại nói là hắn ngã bị thương.
Nghĩ đến đây, Chu Phàm nhíu mày, cha mẹ nói hắn ngã bị thương, Trương Hạc cũng nói như thế, vậy hai bên khẳng định đã sớm thương lượng với nhau.
Cha mẹ sẽ có vấn đề sao?
Chu Phàm vừa nghĩ vậy, hắn rất nhanh liền phủ định ý nghĩ này. Trong mấy ngày ở chung này, cha mẹ rõ ràng đối xử với hắn rất tốt, điều này chắc chắn không phải là giả.
Cũng có thể là cha mẹ bị Trương Hạc lừa gạt, vì thế mà họ và Trương Hạc mới cùng nhau lừa gạt hắn.
Chẳng qua hắn nghĩ mãi mà không ra, tại sao cha mẹ lại phải nói dối về nguyên nhân hắn bị thương.
Cuối cùng là vì sao hắn lại bị thương? Tình hình thụ thương lúc đó như thế nào?
Thời điểm Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn đưa tay chạm đến vết thương ở ót. Vết thương đã sớm khỏi hẳn, không còn một dấu vết nào lưu lại.
Lông mày hắn cau lại, dường như có một màn sương mù dày đặc đang bao phủ lấy thân thể hắn, hắn muốn đưa tay nhưng lại khó chạm tới thực thể của màn sương mù đó.
Chạng vạng tối, thời điểm vợ chồng Chu Nhất Mộc trở lại, Chu Phàm cũng kết thúc một ngày tu luyện. Hắn từ sân sau trở về phòng, trước tiên là hàn huyên vài câu với Chu Nhất Mộc sau đó liền xoay người tiến vào nhà bếp giúp mẫu thân Quế Phượng nấu cơm.
Thức ăn đã chuẩn bị xong, một nhà ba người an vị ngồi xuống ăn cơm.
Chu Phàm nhìn thoáng qua hai người Chu Nhất Mộc, hắn dùng đũa gẩy một miếng cơm, nuốt xuống rồi mới tùy ý nói:
- Hôm nay Trương đại phu tới nhà.
Ba chữ “Trương đại phu” trong miệng của Chu Phàm như có một cỗ ma lực nào đó, động tác ăn cơm của Chu Nhất Mộc và Quế Phượng đều hơi dừng lại một chút. Tất cả hành động của hai người, Chu Phàm đều nhìn thấy rõ.
Quế Phượng quan tâm nhìn Chu Phàm, hỏi:
- Trương đại phu tới xem bệnh cho con hả? Ông ấy nói thế nào?”
Thần sắc của mẫu thân Quế Phượng có chút khẩn trương. Chu Phàm cân nhắc trong lòng, hắn cười nói:
- Trương đại phu nói con không sao cả.
- Không sao là tốt rồi.
Quế Phượng thở phào, khuôn mặt bà buông lỏng không ít.
Chu Nhất Mộc vẫn trầm mặc như mọi ngày, nhưng dưới quan sátcủa Chu Phàm, thân thể cứng ngắc của phụ thân hắn cũng thả lỏng, lưng không còn cứng ngắc, thẳng tắp như trước nữa.
- Trương đại phu còn nói....
Chu Phàm nói đến đây, dừng lại một chút, ánh mắt hắn vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm Chu Nhất Mộc và Quế Phượng.
- Ông ta còn nói gì nữa?
Sắc mặt của Quế Phượng lại khẩn trương, mang theo một ít lo sợ.
Chu Nhất Mộc cũng nhìn Chu Phàm, trong mắt mang theo thần sắc lo lắng.
- Ông ấy nói nếu như cảm thấy khó chịu ở đầu thì phải nhanh chóng đi tìm ông ấy.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ khó hiểu.
- Thế nhưng chút vết thương nhỏ kia của con đã tốt, sao khó chịu được cơ chứ? Lời ông ấy nói thật là kỳ quái.
- Phàm nhi, vết thương khi ngã dập đầu cũng không phải nhỏ. Nếu con cảm thấy khó chịu thì cứ nói cho cha với mẹ, chúng ta sẽ đi mời Trương đại phu.
Quế Phượng gấp giọng dặn dò.
- Nương, con biết rồi.
Ánh mắt Chu Phàm cụp xuống, nháy mắt một cái đáp. Không phải vết thương nhỏ, vậy chắc chắn đó là một vết thương rất lớn, rất nghiêm trọng, thậm chí còn nguy hiểm đến mạng sống. “Ngã sấp” kiểu gì mà lại có thể khiến người ta bị trọng thương?
- Được rồi. Phàm nhi đã búi tóc, cũng không phải tiểu hài tử nữa, tự hắn có cân nhắc.
Chu Nhất Mộc nhìn thoáng qua Quế Phương, để bà không nên khẩn trương.
Quế Phượng không nói tiếp về chuyện này nữa mà nhìn Chu Nhất Mộc hỏi:
- Phàm nhi sắp đến đội tuần tra, ông đã tìm được vật Phàm nhi cần chưa?
Chu Nhất Mộc nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nói:
- Tìm được mấy thứ đã tuyển từ trước nhưng tôi lại không hài lòng lắm nên không mua lại. Đã có manh mối thứ tốt nhất nhưng đối phương lại không nguyện bán. Ngày mai tôi lại đi tâm sự cùng y, kiểu gì y cũng đáp ứng tôi.
- Nếu như thật sự không được vậy cứ mua một trong mấy thứ đã tuyển kia cũng được. Dù sao cũng không thể để Phàm nhi tay không tấc sắt gia nhập đội tuần tra.
Chu Nhất Mộc nói:
- Bà cứ yên tâm đi, trong lòng tôi có nắm chắc, bất quá thứ kia vẫn là tốt nhất. Có nó, Phàm nhi vào đội tuần tra, tôi mới an tâm.
Trong cuộc nói chuyện của cha mẹ, Chu Phàm cũng không ngắt lời, trong lòng hắn còn đang suy nghĩ sự tình thụ thương của tiền thân.
Nhưng Chu Phàm lại không mở miệng chất vấn trực tiếp, bởi cha mẹ đã có ý giấu diếm hắn thì coi như có hỏi thì cũng chưa chắc đã hữu dụng. Mà tình huống đáng sợ nhất chính là, chân tướng còn chưa hỏi được thì sự việc đã bị cha mẹ nói cho Trương Hạc.
Một khi Trương Hạc biết, tất nhiên ông ta sẽ sinh lòng cảnh giác, điều này rất bất lợi với Chu Phàm.