Cừu Thiên Nhẫn biết Âu Dương Phong xưa nay tâm cao khí ngạo, gặp lão rõ ràng muốn cùng một chỗ đối địch, lập tức kinh nghi bất định, bất quá vẫn là tin tưởng vào Âu Dương Phong, phối hợp cũng lão đi ra phía trước, đem Vương Trùng Dương vây vào chính giữa.
Vương Trùng Dương liếc nhìn Cừu Thiên Nhẫn, lạnh lùng nói ra:
-Ngày trước bang chủ Thượng Quan Kiếm Nam là anh hùng hào kiệt, cả đời chống cự Kim nhân, vậy mà người kế nhiệm của hắn bây giờ lại trở thành tay sai cho bọn chúng! Cũng được, hôm nay lão phu thuận tiện thay Thượng Quan Kiếm Nam thanh lý môn hộ..
Cừu Thiên Nhẫn dù sao cũng là tông sư nhất phái, nghe vậy giận dữ:
-Cuồng ngôn..
Vương Trùng Dương hừ lạnh, nhưng cái âm thanh này lọt vào trong lỗ tai của Cừu Thiên Nhẫn, lại làm cho tinh thần lão dao động, ngay tức khắc Cừu Thiên Nhẫn cảm thấy thấy hoa mắt, thì đối phương đã xuất hiện ở trước mặt, trong lúc này rõ ràng Cừu Thiên Nhẫn không kịp có bất kỳ phản ứng nào.
-Đối thủ của các hạ là ta, hà tất tìm đến người khác để giao đấu..
Ngay trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì Tống Thanh Thư xuất hiện ở chính giữa hai người, trong nháy mắt lôi kéo Cừu Thiên Nhẫn lui về sau mấy trượng, tránh né được sự công kích của Vương Trùng Dương .
Vương Trùng Dương cũng không có đuổi theo, ngạc nhiên nhìn Tống Thanh Thư,
-Vốn tưởng rằng võ công của ngươi đã đủ khiến ta kinh ngạc rồi, nào ngờ khinh công của ngươi lại càng tốt hơn.
Loading...
-Các hạ khinh công cũng không kém.
Tống Thanh Thư mỉm cười, từ lòng bàn tay dùng một lực nhu hòa đem Cừu Thiên Nhẫn đẩy về bên cạnh Âu Dương Phong,
-Hai vị ở đứng nhìn cuộc chiến thì được rồi, người này để tại hạ ứng phó.
Cừu Thiên Nhẫn lúc mới phản ứng , nhớ lại trong chớp mắt vừa chuyện đã phát sinh, sắc mặt trắng bệch, lão giả áo bào trắng này không biết là thần thánh phương nào, trong nháy mắt uy áp rõ ràng làm cho lão không thể động đậy.
-Này…ngươi….
Âu Dương Phong muốn nói lại thôi, có chút nhìn lo lắng cho Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư lắc đầu nói:
- Âu Dương tiên sinh yên tâm đi, tại hạ biết rõ là ai, sẽ cẩn thận đấy.
Âu Dương Phong kinh ngạc, lúc trước lão còn lo lắng Tống Thanh Thư sau khi nghe được tên tuổi của Vương Trùng Dương thì sẽ kinh sợ, nhưng lúc này nhìn thấy tâm tình hắn không một chút nào chấn động, đối mặt với Vương Trùng Dương, hắn lại rõ ràng có lòng tin như vậy.
Âu Dương Phong biết rõ Tống Thanh Thư không phải là loại người cuồng vọng tự đại, hắn nếu như đã nói như vậy, chắc là tự đáy lòng có vài phần nắm chắc, xem ra lần này tất có một trận long tranh hổ đấu.
Trong lúc nhất thời Âu Dương Phong không khỏi hiếu kỳ, từ lần ở trên Thần Long đảo đến nay, lão chưa thấy qua Tống Thanh Thư dốc hết toàn lực giao đấu, lần này nói không chừng có thể thấy được rồi.
Vương Trùng Dương ngạc nhiên nói:
-Tiểu tử ngươi rất có có lòng tin…
Tống Thanh Thư cười nói:
-Niên kỷ còn trẻ, nên có gan lớn.
Vương Trùng Dương gật gật đầu:
-Đúng vậy, chỉ tiếc ngươi là Kim nhân, lại có một thân tục bản lĩnh kinh thế hãi tục, nếu lưu lại ngươi trên đời này đối với người Hán mà nói chính là tai họa, vì vậy ta tuyệt sẽ không lưu thủ, ngươi phải cẩn thận đấy..
Tống Thanh Thư đưa tay khẽ hút lấy, trong tay liền có thanh trường kiếm, đối phó bực cao thủ cấp bậc này, nhất định phải quý trọng từng chút sức lực.
-Ta đã rất nhiều năm chưa bao giờ dùng qua kiếm rồi,
Vương Trùng Dương rút ra trên cây cột gần đó một thanh trường kiếm, nhìn qua trên thân kiếm có khắc Trùng Dương hai chữ, trong ánh mắt nhớ lại,
-Bất quá võ công của ngươi rất lợi hại, ta nếu như không dùng kiếm chỉ sợ rất khó gϊếŧ được ngươi.
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
-Tại hạ nên tự hào, hay là nên hối hận với lời này đây..
Vương Trùng Dương ngạo nghễ nói:
-Có thể dồn ép ta rút kiếm, trong thiên hạ cũng chỉ có rải rác mấy người trên giang hồ mà thôi, ngươi tuổi còn trẻ, đương nhiên đáng giá để tự hào.
Tống Thanh Thư đáp:
-Có thể dồn ép tại hạ dốc toàn lực ra tay, khắp thiên hạ cũng chỉ có rải rác mấy người, các hạ cũng đủ để tự ngạo rồi.
Vương Trùng Dương hơi ngẩn người ra, tiếp theo cười ha ha nói:
-Có ý tứ, thật là có ý tứ, xem chiêu đây!
Cười đến một nửa, Vương Trùng Dương đã vung kiếm hướng Tống Thanh Thư đâm tới, nếu là tỷ thí bình thường trên giang hồ, lấy thân phận của lão, tuyệt sẽ không tiên công như vậy, chỉ là lần tỷ thí lần này liên quan đến Kim Hán chi tranh, trong khi bình sinh thì lão hận nhất Kim nhân, với lại Tống Thanh Thư biểu hiện ra võ công còn nhỉnh hơn Tứ Tuyệt năm xưa, vì vậy Vương Trùng Dương cũng là quản đến thanh danh của mình.
Tống Thanh Thư tuy rằng đối thoại với Vương Trùng Dương, nhưng tinh thần không có buông lỏng, thấy lão xuất kiếm, vội vàng vung kiếm nghênh đón, trong chớp mắt hai người đã là ngươi tới ta đi công mấy chiêu.
Toàn Chân Ngũ Tử nhìn nhau, Lưu Xử Huyền nói:
-Sư huynh, vị tiền bối này kiếm pháp tựa hồ có bóng dáng của Toàn Chân kiếm pháp.
Khưu Xử Cơ cũng đang quan sát hai người ra chiêu, trong Toàn Chân ngũ tử thì lão có tu vi cao nhất, nhìn trong chốc lát sau đó lắc đầu nói ra:
-Vị tiền bối này kiếm pháp là có vài phần quen thuộc, thế nhưng là nhìn kỹ lại, không có một chiêu nào giống như Toàn Chân kiếm pháp, chiêu vừa rồi còn tựa hồ ẩn chứa của Thiếu Lâm, thủ pháp Côn Luân, kế tiếp một chiêu...
Nói đến đây, Khưu Xử Cơ không biết nói như thế nào tiếp tục, bởi vì trong tràng hai người biến chiêu quá nhanh, chiêu thứ nhất vừa mới bắt đầu, thì đã biến thành đệ nhị chiêu, bên ngoài thoạt nhìn thì thấy chỉ có sử dụng một chiêu, thế nhưng trong thời gian đó, hai người đã liên tiếp biến hóa hơn mười chiêu kiếm pháp.
Khưu Xử Cơ lúc đầu còn nhìn ra, nhưng khi đã quá ba chiêu, thì bắt đầu thấy mơ hồ, chỉ đành giống như thôn phu hoang dã, đứng nhìn xem náo nhiệt mà thôi.
Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhẫn võ công cao xa hơn Toàn Chân Ngũ Tử, bọn họ có thể cùng nhìn vào sân chiến cuộc trong, xem trong tràng Vương Trùng Dương cùng Tống Thanh Thư hai người ngươi tới ta đi, mỗi một chiêu tuy rằng thoạt nhìn đều là chiêu thức bình thường trong giang hồ, thế nhưng nhìn kỹ lại đã có bất đồng, có đôi khi cải biến một góc độ, có đôi khi thả chậm tốc độ, những những chiêu thức bình thường kia rõ ràng xuất hiện một loại trình độ phản phác quy chân, làm cho người nhìn phải hoa mắt thần trì.
Bên cạnh ba nữ nhân kia cũng là nhìn không chuyển mắt vào chiến cuộc, bọn họ võ công tu vi còn không bằng Cừu Thiên Nhẫn, bởi vậy không phân ra được chỗ tinh diệu chiêu thức của song phương, chỉ có thể nhìn xem người nào công nhiều, người nào công được ít mà phán đoán ai đang chiếm ưu thế hơn.
Bồ Sát A Thu Thảo tuy rằng không thích Đường Quát Biện người này, nhưng hai người dù sao cũng đều là vì triều đình Kim quốc mà dốc sức, nàng đương nhiên là ủng hộ Tống Thanh Thư đấy.
Tiểu Long Nữ tuy rằng không tranh quyền thế, bất quá Tống Thanh Thư vừa mới cứu nàng, hơn nữa nàng đối với người Toàn Chân giáo xưa nay không có hảo cảm gì, bởi vậy cũng là yên lặng ủng hộ cho Tống Thanh Thư, chỉ là nàng đang bị trọng thương bên người, trong tràng hai người thi đấu xê dịch né tránh lại nhanh chóng, nàng nhìn trong chốc lát đã cảm thấy tấm trí choáng váng, muốn nôn ói, đành phải nhắm mắt lại tựa đầu tựa ở trên vai Đại Khỉ Ti.
Đại Khỉ Ti ôm Tiểu Long Nữ nhu nhược thân thể như không có xương, cho dù nàng là nữ nhân mà trong lòng cũng rung động, nghĩ thầm khó trách họ Tống liều mạng cũng muốn cứu cho bằng được nàng, nữ nhân có thân thể như vậy, thì người nam nhân nào gặp mà không động tâm?
Nàng công lực tuy rằng không kịp bằng Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhẫn, nhưng dù gì cũng là đứng đầu Tứ Đại Pháp Vương, nên chỉ nhìn xem xem người nào chiếm ưu thế vẫn là nhìn ra được.
Ngay từ đầu lão giả áo bào trắng tiến công, Tống Thanh Thư đỡ được bảy tám chiêu thì mới có hoàn trả lại một, hai chiêu, hắn tuy rằng xuất phát từ hoàn cảnh xấu, nhưng trận thế không chút nào loạn, một lát sau đó, qua gần mười chiêu giao đấu thì Tống Thanh Thư dần dần có thể hoàn trả lại được ba, bốn chiêu, lại đấu quá hơn mười chiêu, vậy mà trong quá mười chiêu đó thì đã có sáu chiêu hắn công kích lại, lão giả áo bào trắng lại dần dần ở vào thế thủ rồi.
Âu Dương Phong nhìn thấy sắc mặt liền cổ quái, nghĩ thầm Vương Trùng Dương lão già này, hôm nay sợ rằng sẽ phải ôm hận rồi, muốn so cái gì khác cũng tốt, sao lại cùng Tống Thanh Thư so kiếm pháp chứ?.
Từ khi Âu Dương Phong nhận thức Tống Thanh Thư đến nay, lão chưa từng gặp qua một cao thủ kiếm pháp nào vượt qua hắn được!
Vương Trùng Dương hiển nhiên cũng đã nhận ra mình đang bất lợi, gấp công thêm mấy chiêu rồi nhảy ra khỏi vòng chiến, kinh ngạc nhìn qua hắn:
-Ngươi là người của Ngũ Nhạc kiếm phái? Không đúng, Ngũ Nhạc kiếm phái không ai có được kiếm pháp trên tay cao như bậc này..Um… ngươi có phải hay không đã từng gặp qua Độc Cô Cầu Bại?
Tống Thanh Thư giật mình, như thế nào trong lời nói, tựa hồ lão cùng Độc Cô Cầu Bại cũng là nhận thức?
-Tại hạ đã từng có cơ duyên xảo hợp đến mộ kiếm của Độc Cô tiền bối..
Tống Thanh Thư đáp.
Vương Trùng Dương lập tức thở ra:
-Khó trách trong chiêu kiếm của ngươi lại có kiếm ý của Độc Cô Cầu Bại.
Tống Thanh Thư nhớ tới năm đó khi đến mộ kiếm của Độc Cô Cầu Bại, thời điểm đó Huyền Thiết Trọng Kiếm đã bị Dương Quá lấy đi rồi, lúc ấy hắn còn ảo não buồn rầu, cảm thấy không có thu hoạch được gì, nhưng về sau tu vi võ công dần dần phát triển, lại mới nhớ tới bên trong kiếm mộ cái quí giá nhất không phải là Cương Kiếm, Tử vi Nhuyễn Kiếm cũng không phải là cái gì Huyền Thiết Trọng Kiếm, mà là nhưng chữ Độc Cô Cầu Bại khắc vào trên vách đá:
"Tung hoành giang hồ tam thập dư tái,
Sát tẫn cừu khấu gian nhân,
bại tẫn anh hùng hào kiệt,
thiên hạ canh vô kháng thủ,
vô khả nại hà,
duy ẩn cư thâm cốc,
dĩ điêu vi hữu.
Ô hô, sinh bình cầu nhất địch thủ nhi bất khả đắc,
thành tịch liêu nan kham dã!"
Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại
Người nào công lực chưa đủ thì khi nhìn thấy những chữ này cho là Độc Cô Cầu Bại cuồng ngạo khinh người, bất quá Tống Thanh Thư khi tu vi võ công đã phát triển, đối với kiếm pháp đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, lúc nhớ lại hàng chữ trên vách đá, thì đã thấy tất cả chữ lưu lại đều là kiếm của Độc Cô Cầu Bại.
-Ngươi đã nhận được kiếm ý chân truyền của Độc Cô Cầu Bại, thì việc so kiếm ta đã không phải đối thủ của ngươi,
Vương Trùng Dương thản nhiên thừa nhận,
-Nhưng kế tiếp ta còn một chiêu này, ngươi nên cẩn thận.
-Chỉ thấy lão chân đạp Thất Tinh, lấy một loại bộ pháp cực kỳ huyền ảo vây quanh Tống Thanh Thư, trong điện mọi người thấy hoa mắt, lập tức phát hiện Vương Trùng Dương đã hóa thân thành bảy đạo nhân ảnh, đem Tống Thanh Thư vây vào ở chính giữa.
-Thiên Cương bắc đẩu trận! Là sư phụ …!
Khưu Xử Cơ thần sắc kích động vô cùng, Toàn Chân Ngũ Tử ai cũng tuôn dòng nước mắt nóng.