Trong tràng đám quân binh của hắn nhìn nhau, ngay cả Công Tôn Chỉ cao thủ như vậy,chỉ trong vòng một chiêu thì đã chết ở trong tay đối phương, chính mình chỉ là quân binh bình thương, xông lên không phải là đưa thức ăn vào miệng cọp sao?
Cừu Thiên Nhẫn do dự một chút, rồi nhìn qua Âu Dương Phong bên cạnh, thấy đối phương bất động thanh sắc đứng tại nguyên chỗ, không có ý gì là xuất thủ, lão cũng liền buông tha ý định xuất chiêu của mình.
Cuối cùng đáp ứng mệnh lệnh của Hoàn Nhan Lượng chỉ có Đồ Đan A Lý Hổ, hắn cùng với Đồ Đan Trinh cùng xuất trong nhất tộc, chứng kiến bằng hữu của đầu thân tách biệt, đã sớm muốn thay hắn báo thù, giờ được chỉ lệnh Hoàn Nhan Lượng, hắn liền hét lớn xông ra…
Trong tứ đại thị vệ thì chỉ có Gia Luật Nguyên Nghi cùng Tiêu Đường Cổ thì do dự một chút, nhưng rồi cũng cùng theo vọt tới, tuy rằng hai người bọn họ cùng Đồ Đan Trinh giao tình không có bao nhiêu, nhưng biết đạo lý môi hở răng lạnh, hiện tại ba người liên thủ, bằng vào hợp kích chi thuật nói không chừng còn có thể đánh thắng được Tống Thanh Thư, nếu để cho Đồ Đan A Lý Hổ một mình giao chiến bị thất bại, vậy thì thật sự tình thế không còn gì để cứu vãn nữa rồi..
Đối mặt ba người hợp kích, Tống Thanh Thư không dám khinh thường, hắn tuy rằng không nhìn thấy được tình cảnh vừa rồi Tiêu Đường Cổ cùng Gia Luật Nguyên Nghi nhẹ nhàng bắt lấy Đại Khỉ Ti như thế nào, nhưng lúc tại Thu Hương lâu, hắn đã tận mắt nhìn thấy ngay cả Dương Quá là cao thủ đứng đầu như vậy, bị bất ngờ không đề phòng cũng bị bọn họ chế trụ được, đương nhiên hắn không dám khinh địch.
-Cẩn thận!
Nhìn thấy ba người phối hợp nhịp nhàng thuần thục, Đại Khỉ Ti nghĩ đến tình cảnh vừa rồi mình dễ dàng bị chế trụ, liền bật miệng thốt ra.
Tống Thanh Thư không ngờ tới nàng lại nhắc nhở hắn, liền mỉm cười ra vẻ đã biết, ở một bên Hoàng hậu Bùi Mạn nghi ngờ liếc nhìn Đại Khỉ Ti:
-Các ngươi nhận thức sao?
Đại Khỉ Ti lại nghĩ đến đêm đó thân thể hắn dính sát vào thân thể mình, sắc mặt ửng hồng, lắc đầu:
Loading...
-Không có…
Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến hắn, chẳng lẽ là do đêm đó lúc hai người cùng giường, hắn đã làm cho thân thể nàng có một loại cảm giác đặc thù kỳ lạ? Nói đùa gì vậy, nàng cũng không phải là một cô nương mới mười mấy tuổi, thân thể vừa bị nam nhân chạm vào thì tâm hồn nảy sinh rung động?
-Nếu không có nhận thức vậy vì sao lo lắng cho hắn?
Chú ý tới nàng biểu lộ khác thường, nữ nhân trời sinh linh cảm làm cho hoàng hậu Bùi Mạn liền đề phòng.
-Hừ…rơi vào trong tay của hắn, so với rơi vào trong tay dâʍ tặc Hoàn Nhan Lượng dù sao thì cũng tốt hơn…
Đại Khỉ Ti nhàn nhạt nói.
-Đối với ngươi thì chắc chắn đúng là như vậy rồi.
Hoàng hậu Bùi Mạn gương mặt nóng lên, trong long bổ sung một câu: ” Hừ…Hoàn Nhan Lượng so với Tống Thanh Thư về phương diện dâʍ đãиɠ kia, thì tuyệt đối Tống Thanh Thư tốt giỏi hơn gấp nhiều lần...”
Hoàn Nhan Lượng quan sát trong chốc lát, thấy ba đại hộ vệ của mình tuy rằng ở vào thế công, nhưng toàn bộ những chiêu công kích đến cũng không chạm vào góc áo của Tống Thanh Thư .
có đụng phải, nên vội vàng nói với hai người Âu Dương Phong:
-Âu Dương tiên sinh, Cừu bang chủ, nhị vị hãy ra tay trợ giúp bọn họ một tay.
Âu Dương Phong nhàn nhạt đáp nói:
-Vương gia có điều không biết, lấy địa vị của lão phu trong giang hồ, thì làm sao lấy nhiều chống ít được chứ, huống chi hắn còn là một hậu bối.
Cừu Thiên Nhẫn thấy Âu Dương Phong không có ý định xuất thủ, mình há lại ngu ngốc dốc sức liều mạng? Vì vậy cũng bày ra cùng loại tư thái:
-Âu Dương huynh nói rất là chí phải.
Hoàn Nhan Lượng thiếu chút nữa bị tức chết, nghĩ thầm các ngươi ăn uống của ta, những ngày qua cung phụng xem các ngươi như là tổ, kết quả khi nước đến chân thì ai cũng đều không đáng tin cậy.
Hoàn Nhan Lượng lúc này tuy rằng giận dữ, bất quá lại không dám biểu hiện ra ngoài, phải biết rằng hai lão già này là loại người trứ danh hung ác trên giang hồ, nếu như bình thường đắc tội một chút thì cũng không là cái gì, hiện tại thời khắc mấu chốt này, nếu đắc tội với hai lão, hậu quả kia có thể hắn gánh chịu không nỗi.
Tống Thanh Thư tránh né qua mấy chiêu đang công kích tới, dần dần đã nhận ra quy luật chi đạo hợp kích, bây giờ thì khi ba người bọn họ vây kín, hắn không còn tránh chiêu nữa, mà vượt lên trước một bước, ngay vị trí Tiêu Đường Cổ sắp sửa xuất kích.
Lúc Tiêu Đường Cổ đang nhuốm chân chuẩn bị, thì kinh hãi phát hiện Tống Thanh Thư rõ ràng đã sớm chờ ở nơi đó, vội phòng bị yếu huyệt toàn thân, rồi hướng bên cạnh nhảy qua một bên, cách hắn gần nhất là Gia Luật Nguyên Nghi thấy thế liền nhào tới ứng cứu.
Tống Thanh Thư thật ra cũng không đuổi theo Tiêu Đường Cổ, bởi vì ngay từ đầu mục tiêu cũng không phải là Tiêu Đường Cổ.
Một tia kiếm khí phóng tới, lập tức Gia Luật Nguyên Nghi lập tức đứng thẳng bất động tại chỗ, mặc dù trên thân hắn nhìn không thấy tới nửa điểm vết thương, thế nhưng bên trong đầu hắn đã bị kiếm khí chấn động vỡ nát như tương, cho dù bây giờ có Đại La Kim Tiên ra tay cũng cứu không kịp.
Bọn họ sở dĩ có chi thuật hợp kích lợi hại như vậy, nguyên nhân là bọn họ lợi dụng trận pháp yểm hộ, mỗi người ra chiêu thì không cần phòng thủ, bởi vì những người khác còn lại lúc tiến công thì cũng có tác dụng vừa vặn bảo hộ lẫn nhau cho người kia, lúc đó đương nhiên lực công kích sẽ tăng lên gấp đôi, thậm chí nếu là cao thủ đứng đầu bị bất ngờ không đề phòng thì cũng sẽ nuốt hận.
Vốn Đồ Đan Trinh trước đó đã chết rồi, cho nên trận pháp bọn họ cũng đã yếu đi vài phần, giờ thì Gia Luật Nguyên Nghi lại chết, cho nên không còn đủ sức duy trì trận pháp.
Không còn có hai người yểm hộ, trên thân Đồ Đan A Lý Hổ liền xuất hiện thật lớn kẽ hở, Tống Thanh Thư thân hình lóe lên, hai người giao thoa chạm nhẹ qua đi, chỉ thấy trên cổ họng Đồ Đan A Lý Hổ kêu lên ục ục, khóe miệng chảy ra máu tươi, nguyên lai là tâm mạch đã bị chấn đoạn rồi.
Thoáng qua hai tên đồng bạn lần lượt bị toi mạng, Tiêu Đường Cổ đã khϊếp sợ rồi, chợt hú lên tiếng kêu quái dị, bỏ mặc Hoàn Nhan Lượng tung người nhảy ra bên ngoài xa xa bỏ chạy.
Tống Thanh Thư liền vẫy tay, một tên thị vệ đang cầm đao trong tay rung lên, thanh đao liền phóng lên không, ngăn cản lại Tiêu Đường Cổ đang trên đường đào tẩu, hắn bị bất ngờ không kịp phản ứng, một thân bay thẳng chạm trúng vào mũi đao đang phóng lên chết ngay tại chỗ...
-Vương gia, tên hộ vệ này lâm trận bỏ chạy, ta đã giúp vương gia xử trí tốt rồi.
Chứng kiến nụ cười của hắn, Hoàn Nhan Lượng cảm thấy hàn khí ứa ra, liền rúc vào phía sau lưng Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn:
- Âu Dương tiên sinh và Cừu bang chủ hãy ra tay đi!
Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn liếc nhau, ngay lúc này thì Tống Thanh Thư mở miệng:
-Âu Dương tiền bối, chúng ta dù sao cũng coi như là lão bằng hữu, hà tất bởi một ngoại nhân mà huyên náo xung đột với nhau chứ?
Âu Dương Phong do dự:
-Hải Lăng vương thời gian qua đối với lão phu cũng coi như không tệ, lão phu lúc này mà bỏ rơi hắn, vậy người trong giang hồ biết được thì sẽ thấy như thế nào đây?
Tống Thanh Thư cười nói:
-Đường đường Tây Độc khi nào đã trở thành một người trung nghĩa vậy hả? Từ khi nào tiền bối lại để trong lòng ánh mắt của tục nhân ….
Âu Dương Phong hai mắt tỏa sáng, lập tức cười lên ha hả:
-Hay …hay…..vẫn chỉ là có tiểu tử ngươi hiểu lão phu, như vậy đi..chúng ta cũng không nói vòng vo, ngươi đáp ứng lão phu một việc, thì ta sẽ trở về bên phe giúp ngươi.
Hoàn Nhan Lượng nóng nảy:
-Âu Dương tiên sinh nếu muốn cái gì, bổn vương cũng có thể đáp ứng gấp mười lần …
Âu Dương Phong vẻ mặt ngạo mạn nhìn Hoàn Nhan Lượng, rồi không quản đến nữa.
Tống Thanh Thư nói:
-Vãn bối biết rõ tiền bối muốn vãn bối đáp ứng chuyện gì, không thành vấn đề.
Tâm nguyện lớn nhất của Âu Dương Phong dĩ nhiên là muốn phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung trả giá, không cần suy đoán thì cũng biết.
-Cùng người thông minh nói chuyện đúng là dễ dàng, về sau lão phu sẽ cùng một nhóm với ngươi.
Âu Dương Phong cũng không hỏi thêm gì với hắn, chỉ là phá lên tiếng cười.
Tống Thanh Thư lúc này mới quay đầu nhìn qua Cừu Thiên Nhẫn:
-Không biết Cừu bang chủ lúc này sẽ có ý định như thế nào đây?