Kế tiếp vài ngày sau đó, Tống Thanh Thư đâu vào đó tiếp quản lấy quyền hành triều đình, đem tâm phúc cắm cài vào từng bộ phận yếu hại..
Hôm nay hắn đang phê duyệt tấu chương, thì đột nhiên có người đến thông báo, mưu sĩ Tiêu Dụ dưới tay của Hoàn Nhan Lượng xin được bẩm báo dùng một bí mật thiên đại để bảo trụ tính mạng của mình.
Chính biến đêm đó, Tiêu Dụ được Hoàn Nhan Lượng phái đi cùng với Bồ Sát A Hổ Điệt khống chế cấm quân hoàng cung, mắt thấy sắp sửa thành công tới nơi, nào ngờ điện tiền tả phó đô kiểm Bồ Sát A Hổ Đặc bất ngờ mang binh quay trở về, trận đại chiến sau đó, Bồ Sát A Hổ Điệt chiến bại, toàn bộ tàn quân đầu hàng, Tiêu Dụ cũng bị bắt.
Bởi vì chính là kẻ chủ mưu mưu nghịch chi, Tiêu Dụ biết rõ vận mệnh của mình sẽ cực kỳ thê thảm, trong lúc tuyệt vọng thì nghĩ tới một chuyện hy vọng bảo vệ được tính mạng mình, nên vội vàng từ trong thiên lao nói với quan viên thẩm tra trong thiên lao, hy vọng có thể dùng bí mật này mà giữ được tính mạng.
Quan viên thẩm tra không dám lơ là, vội bẩm báo lên cho Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư nghe qua vốn cũng cho là không có gì chuyện quan trọng, dù sao người đang ở giữa ranh giới sống chết, vì mạng sống của mình thì thủ đoạn gì cũng dùng được, hơn nữa hắn có trong tay quân bài Đồ Đan Tĩnh, còn có Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn phản bội, thì Hoàn Nhan Lượng còn có cái bí mật gì mà hắn không biết?
Về sau nghĩ đến dù sao nghe qua một chút Tiêu Dụ tâm phúc này của Hoàn Nhan Lượng có cái gì để nói, cùng lắm thì xem như là trò vui cũng được.
Rất nhanh Tiêu Dụ liền bị dẫn tới điện Nhân Chính, Tống Thanh Thư nhấp một hớp trà cung nữ dâng lên, nhàn nhạt hỏi:
-Nói đi, ngươi có bí mật kinh thiên gì chứ?
Tiêu Dụ mặt lộ vẻ vẻ do dự:
Loading...
-Không biết sau khi thần nói ra, hoàng thượng có thể khoan hồng độ lượng, tha tội thần mệnh được không?
Kỳ thật chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không hiểu đêm đó Hoàn Nhan Lượng rõ ràng đã là khống chế toàn bộ bên trong, cuối cùng đến tột cùng thì như như thế nào lại bị lật ngược thế cờ..
Về phần Hoàn Nhan Đản chết rồi mà sống lại, hắn cũng không có gì hoài nghi gì cả, dù sao những người có thân phận thường luôn chuẩn bị sẵn cho mình mấy kẻ thế thân, đêm đó chỉ sợ là Hoàn Nhan Đản đã dùng chi kế kim thiền thoát xác lừa gạt Hoàng Nhan Lượng rồi.
Tống Thanh Thư đáp:
-Vấn đề này phải xem ngươi cái gọi là bí mật gì đó có giá trị lớn hay không, nói mau đi, trẫm cũng không có nhiều thời gian.
Tiêu Dụ biết rõ chuyện cho tới bây giờ mình đã không còn vốn liếng để cò kè mặc cả, đành phải nghiến răng nói ra:
-Bí mật về Mông Cổ liên quan đến Nhữ Dương vương Triệu Mẫn quận chúa, không biết có đủ để đổi mệnh của thần không vậy?
-Triệu Mẫn?
Tống Thanh Thư thần sắc liền động, nét mặt biến hóa của hắn không có giấu qua được ánh mắt của Tiêu Dụ, hắn lập tức thở phào một cái, cái mạng mình hy vọng là được bảo vệ rồi.
-Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi nói là sự thật, trẫm có thể thả ngươi một con đường sống.
Tống Thanh Thư lập tức cũng hứng thú, đến tột cùng là về bí mật gì về Triệu Mẫn đây.
-Hoàng thượng có lẽ còn nhớ rõ sự tình lúc trước tại trong Hoán Y viện chứ?
Tiêu Dụ hỏi.
Tống Thanh Thư không trả lời, chỉ gật đầu.
Tiêu Dụ đành phải nói tiếp:
-Chắc hẳn hoàng thượng bây giờ đã đã biết lần đó chính là... Là Hoàn Nhan Lượng phái người hành động đấy, bất quá lúc đó không chỉ là một đạo nhân mã của Hoàng Nhan Lượng..
-Còn có đạo nhan mã của Triệu Mẫn quận chúa phải không?
Tống Thanh Thư lộ ra thất vọng, ngày đó hắn có mặt ngay tại hiện trường, biết rõ so với Tiêu Dụ thì càng rõ ràng hơn..
Phảng phất là đã nhận ra ý nghĩ của hắn, Tiêu Dụ lập tức gấp gáp, vội nói mau nói:
-Lần đó bởi vì Triệu Mẫn đột nhiên xuất hiện, Hoàn Nhan Lượng liền cắt cử thần phải tra rõ việc này, về sau thần đã tra được chút ít manh mối, nguyên lai Triệu Mẫn là được Hứa vương Hoàn Nhan Ung mời tới, hắn muốn nhờ sự tương trợ của lực lượng người Mông Cổ giúp hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Trong long của Tiêu Dụ, tất cả các hoàng đế đều để ý nhất chính là ngôi vị của mình, nên mới đem việc này nói ra, để cho hoàng đế diệt trừ tai hoạ ngầm lớn, thì sẽ bảo trụ bản được cái mạng nhỏ của mình...
Nào ngờ bộ dáng Tống Thanh Thư chẳng có hứng thú gì cả:
-Chỉ là chuyện này?
Hắn tuy rằng rất thất vọng, bất quá cũng có Tiêu Dụ nhắc nhở, nên nhớ tới Hứa vương, lưu lại một người có dã tâm tại trong kinh thành, sớm muộn gì cũng là mầm mống tai vạ, như vậy sẽ lợi dụng khẩu cung của Tiêu Dụ, dựa theo cơ hội này, đánh tan đi mạng lưới của Hứa vương.
Chứng kiến Tống Thanh Thư phản ứng, Tiêu Dụ trong lòng lạnh buốt mảnh, chuyện gì xảy ra, vì sao đối phương đối với cái chuyện này lại không thèm để ý đến chút nào?
Đợi đã nào....
Tiêu Dụ liền nhớ lại chi tiết đối thoại vừa rồi, đột nhiên trước mắt sáng, đối phương cảm thấy hứng thú nguyên lai chỉ là vị Triệu Mẫn quận chúa của Mông Cổ kia a!
-Người đâu, đem hắn dẫn đi…
Tống Thanh Thư không còn kiên nhẫn vẩy tay.
-Bẩm có..
Sớm có thị vệ xông vào, những tên thị vệ này thì chính là Tống Thanh Thư tuyển chọn lại đấy, phần lớn là người của Đường Quát gia tộc, dựa vào thân phận Đường Quát Biện bây giờ cùng với Ca Bích, giờ thì người của Đường Quát gia tộc là tương đối đáng tin hơn tất cả ...
-Đợi một chút!
Tiêu Dụ liền kêu to lên,
-Hoàng Thượng, thần còn có tin về Triệu Mẫn quận chúa ..
-Hả?
Tống Thanh Thư phất tay, bảo thị vệ tạm hãy lui ra.
Tiêu Dụ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc này không dám chậm trễ, nói mau:
-Thần thông qua nhiều nguồn cũng tra ra được Triệu Mẫn quận chúa lần này tới Kim quốc cũng không phải là vì Hứa vương mà đến, tựa hồ mục đích chủ yếu là tra một người có tên là Mộ Dung Cảnh Nhạc, mà thần thì hoàn toàn biết rõ tung tích của Mộ Dung Cảnh Nhạc.
Tống Thanh Thư thẳng đến nghe được hắn nói câu cuối cùng, lập tức ngồi ngay ngắn:
-Cái gì? Ngươi biết tung tích Mộ Dung Cảnh Nhạc?
Phải biết rằng Mộ Dung Cảnh Nhạc không chỉ là có quan hệ đến chuyện lấy giải dược Tam Thi Não Thần Đan cho Triệu Mẫn, đồng thời lão cũng là cừu nhân gϊếŧ chết trương phu của Hồ phu nhân, những năm qua mọi người đều tìm kiếm tung tích của lão, đáng tiếc Mộ Dung Cảnh Nhạc như thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không có để lộ ra nửa điểm kẽ hở, lúc trước đánh vỡ thân phận ngụy trang của lão cải trang thành Bình Nhất Chỉ, cũng chẳng qua là cơ duyên xảo hợp mà thôi, chứ thật sự thì cũng tra ra được cái gì.
Tiêu Dụ sững sờ, nghĩ thầm vừa rồi ngươi nghe được chuyện của Hứa vương cùng Triệu Mẫn quận chúa cũng không có kích động gì cả, vì sao ngược lại bây giờ nghe qua đối với một người trong giang hồ thì liền cảm thấy hứng thú như vậy chứ?
Bất quá hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, vô thức đáp:
-Hoàng thượng cũng biết thân phận của thần là Hề tộc của Liêu quốc, năm xưa Kim- Liêu đại chiến, Liêu quốc chiến bại, rất nhiều người bị bắt làm tù binh đến Kim quốc, Mộ Dung Cảnh Nhạc người này, trước đó bị trọng thương lưu lạc tới Liêu quốc, tình cờ được thần cứu mạng, hắn cảm kích ơn cứu mệnh của thần, đã từng nói qua, nếu ngày sau cần sự trợ giúp, thì cứ đến tìm hắn. Kết quả cũng không lâu lắm thì thần bị bắt làm tù binh đưa đến Kim quốc..
Tống Thanh Thư lập tức truy vấn:
- Mộ Dung Cảnh Nhạc lúc trước nói nếu ngươi cần sự trợ giúp, thì ở nơi đâu mới có thể tìm được hắn?