Chu Chỉ Nhược sâu kín thở dài:
- Bây giờ ta thân đã là Tống phu nhân, nếu như huynh đối với ta thật có tình, chỉ cần huynh đáp ứng lấy ta, thì ta coi như chấp nhận sự chế nhạo của người trong thiên hạ, bỏ Tống Thiên Thư cùng huynh bái đường, trong đêm động phòng hoa chúc, huynh….huynh muốn ta như thế nào, ta sẽ chìu theo ý của huynh thế đó.
Nói xong câu nói này, Chu Chỉ Nhược trên mặt phảng phất nóng như hỏa thiêu.
Trương Vô Kỵ tâm thần lại bị khuấy động, bước tới nắm lấy bả vai nàng:
- Chỉ Nhược, ta nhất định sẽ cưới muội làm thê tử!
Chu Chỉ Nhược theo bản năng lui về sau một bước, kéo áo lại nói:
- Ta đã nói làsau khi bái đường, thì ta có thể để mặc cho huynh muốn làm gì thì làm, chứ không phải là bây giờ, hiện tại ta vẫn còn là Tống phu nhân, mong rằng huynh hãy hiểu điều này.
- Ưʍ.. là ta đường đột.
Trương Vô Kỵ vội vã gật đầu nói. .
- Huynh thật sự muốn lấy muội sao?
Loading...
Chu Chỉ Nhược trong lòng vui sướng, ngượng ngùng hỏi lại lần nữa.
- Đương nhiên! Ta đồng ý cưới muội làm vợ.
Trương Vô Kỵ đi tới bên người nàng, thâm tình nhìn nàng.
Chu Chỉ Nhược lại khẽ thở dài:
- Vậy còn…. . .
Trong giây khắc ấm áp này, hai người không hẹn mà cùng tránh khỏi không nhắc đến tên của Triệu Mẫn.
Hai người lẳng lặng một hồi, Chu Chỉ Nhược đột nhiên nhìn thấy Tống Khanh Sơ đối diện trên giường nằm, nghĩ đến chính mình hiện tại thân là Tống phu nhân, trong lòng nàng đau xót, thăm thẳm than thở:
- Ta xin lỗi ngươi…
Trương Vô Kỵ khuyên lơn:
- Chỉ Nhược, chúng ta trước giờ vốn là một đôi, xưa nay muội chưa từng yêu hắn, thì làm cái gì mà có lỗi với hắn chứ.
- Nhưng chúng ta không thể cứ lén lén lút lút như vậy.
Chu Chỉ Nhược đôi mắt chuyển động, nhìn Tống Khanh Sơ đang nằm hôn mê, giọng nói chuyển lạnh.
- Hay là ta gϊếŧ hắn chết đi, huynh cũng trở về gϊếŧ Triệu Mẫn, như vậy sau đó thì sẽ không còn có ai gây trở ngại chuyện chúng ta ngày ngày gặp mặt.
- Làm như vậy sao được?
Trương Vô Kỵ nghe nàng nói thế thì sởn tóc gáy dựng lên, y tuy rằng yêu thích Chu Chỉ Nhược, thế nhưng muốn y vứt bỏ Triệu Mẫn, đó là điều không bao giờ làm được.
- Huynh…. đó là ta cố thử lòng huynh thôi.
Chu Chỉ Nhược cười lạnh giả dối nói tiếp:
- Ta đã rất có lỗi với phu quân của mình, nếu bây giờ hại đến tính mạng của hắn nữa, thì so sánh với những nữ nhân xấu xa trong lịch sử có gì khác biệt gì đâu. Vừa rồi nếu như huynh đồng ý, ta sẽ không dám cùng huynh lui tới, cho dù huynh muốn làm Tây Môn Khánh, thì ta cũng không muốn làm Phan Kim Liên đâu.
Trương Vô Kỵ ngạc nhiên trôi qua, mặt y giãn ra cười nói:
- Chỉ có Chỉ Nhược quả nhiên là hiền lành nhất. .
…………………………………………………………………………………………
Ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu sáng lan tỏa đến bên trong phòng, Tống Khanh Sơ tỉnh lại thì phát hiện trong gian phòng không có một bóng người, trên giường đối diện của Chu Chỉ Nhược cũng được dọn dẹp sạch sẽ khác thường, hoàn toàn không có để lại một dấu vết gì, thở dài nhẹ nhỏm, trong long hắn cảm thấy kỳ quái:
- Chẳng lẽ tối hôm qua chỉ là một giấc mơ của mình?
Đột nhiên Tống Khanh Sơ sa sầm nét mặt lại, hắn chú ý tấm vải trải trên cái giường đối diện đã bị đổi quá, tuy rằng khác biệt không lớn, nhưng Tống Khanh Sơ nhớ rõ ràng ngày hôm không phải là tấm vải này, vì sao Chu Chỉ Nhược lại đổi tấm vải trải giường? Tống Khanh Sơ ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm:
"Tống Thanh Thư… nếu ngươi ở trên trời có linh thiêng, thì phải biết không phải là ta không nỗ lực, mà là do thê tử của ngươi không hiểu vì sao, tối hôm qua đã lăn ra cùng với Trương Vô Kỵ, đến nỗi phải thay tấm vải trải giường…"
Tống Khanh Sơ nào có biết kỳ thực là tối hôm qua, tấm vải trải giường này bị nước trà làm ướt hoen ố, Chu Chỉ Nhược phải thay đổi một cái khác sạch sẽ mà thôi.
- Thanh Thư, ngươi thức rồi à?
Chu Chỉ Nhược bưng một chậu nước nóng đi vào, nhìn thấy Tống Khanh Sơ thức tỉnh lại, nàng khăn mặt đưa tới cho hắn.
Tống Khanh Sơ chán ghét liếc nhìn nàng, hắn nghĩ thầm nữ nhân này tối hôm qua làm đã làm chuyện có lỗi với phu quân mình, nên trong nội tâm hổ thẹn, mới biểu hiện ra việc Ôn nhu săn sóc hắn, trước nay chưa từng có.
- Tấm vải trải giường tại sao lại phải thay đổi vậy?
Tống Khanh Sơ mặt không biến sắc tiếp nhận khăn mặt, hỏi.
Chu Chỉ Nhược chột dạ nhìn phía qua cái giường đối diện, ấp úng nói rằng:
- Do không cẩn thận làm bẩn, nên mới thay đổi.
Tống Khanh Sơ cũng không truy hỏi nữa, hắn cũng không dám quá gấp.
Khi Chu Chỉ Nhược đi ra ngoài rót nước, không biết là có phải là tâm lý trong long bị ám chỉ, Tống Khanh Sơ nhìn dưới hạ thể nàng với bước chân đi uyển chuyển thì nảy sinh ra ý nghĩ, tựa hồ nàng thoát đi sự ngây ngô thiếu nữ, đã xuất hiện sự quyến rũ của người thiếu phụ, trong lòng hắn lại thêm một trận buồn bực.
- Tống Thiên Thư con ma đen đủi…. ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.
Sự tình dù sao cũng đã phát sinh, vậy thì phải đối mặt, Tống Khanh Sơ xưa nay không phải là một người trốn tránh sự thật, có điều hắn đang cân nhắc đến hiện tại của hắn, ngay cả đệ tử của Chu Chỉ Nhược hắn cũng đánh không lại, đừng nói chi là đến Trương Vô Kỵ võ công cái thế, hơn nữa theo trong nguyên tác, Chu Chỉ Nhược bề ngoài che lấp sự Ôn nhu thiện lương, nhưng bên trong lại mang một trái tim sắt đá, nếu không cẩn thận, cừu thì không báo được, trái lại cái mạng nhỏ cũng không còn.
Đang trầm tư, thì bên ngoài có tiếng nói truyền vào.
- Tống sư huynh bây giờ khí sắc hồng hào, xem ra thương thế đã gần như khỏi hẳn rồi.
Tống Khanh Sơ ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Trương Vô Kỵ đang đi vào, mạch máu không nhịn được nhảy lên, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi tới đây để làm cái gì nữa đây.
Ở đây mọi người đều biết Tống Khanh Sơ cùng Trương Vô Kỵ đã có hiềm khích từ lâu, nên cũng không thấy kỳ quái ngữ khí của hắn, ngược lại thái độ của Trương Vô Kỵ đối với hắn cũng không hề bực bội, mà còn cười đôn hậu nói:
- Tại hạ nghe nói Tống sư huynh vì là chuyện kinh mạch của chính mình tổn thương mà buồn phiền, nên tới xem thử để mà có thể ra chút sức mọn.
- Vô kỵ ca ca, xem ra có người cũng không biết cảm kích huynh đâu
Ngay lúc này có một giọng nói nữ nhân ngọt ngào lanh lảnh truyền tới, Tống Khanh Sơ vừa rồi trong đầu đầy lửa giận tràn ngập, nên cũng không có chú ý tới bên cạnh Trương Vô Kỵ có đi theo một người, lúc này hắn mới phát hiện một vị cô nương tuổi đôi mươi, vóc người thanh mảnh, trên người mặc một bộ màu hồng nhạt, lưng đeo bảo kiếm, dưới đôi chân đẹp, mang một ủng màu xám đen, trên khuôn mặt đẹp tỏa ra một loại cao quý uy nghiêm, da thịt trắng noãn toát ra vẻ quyến rủ mê người, làn da trên mặt hồng hồng dưới ánh sáng chiếu rọi càng cảm thấy yêu kiều, giống như hoa tươi mới nở, xinh đẹp diễm lệ, khiến người ta cảm thấy nảy sinh một loại tự ti mặc cảm không dám đến gần nhìn nàng.
Hóa ra đó là Triệu Mẫn, nàng không cam lòng nhìn thấy Trương Vô Kỵ bị Tống Khanh Sơ nói châm chọc, nên mở miệng giải vây.
Tống Khanh Sơ trừng mắt nhìn Triệu Mẫn, tuy rằng nàng có thân phận cao sang, trời sinh đã mang theo quý khí, đối diện với người bên dưới dễ dàng khiến cho người ta rụt rè, có điều Tống Khanh Sơ là một người "xuyên việt", hơn nữa trong lòng hắn đối với Trương Vô Kỵ căm thù, đương nhiên không bị phương diện này gây nên áp lực trong lòng.
Nhìn nàng xong thì hắn liền thu hồi ánh mắt, hiện tại không cần thiết phải tranh nhau khí phách., Trương Vô Kỵ thật là diễm phúc không cạn, hiện tại ở nơi này sở hữu hai nữ nhân diễm lệ tuyệt luân như vậy, bất quá vừa nghĩ đến như vậy, trong lòng hắn đã nghĩ đến chuyện sau này nắm giữ Triệu Mẫn quận chúa xinh đẹp này chà đạp, có được như vậy, mới trả thù lại được Chu Chỉ Nhược bị Trương Vô Kỵ trêu ghẹo , trong lòng hắn càng nẩy ra tức giận.
Triệu Mẫn bị ánh mắt sắt lạnh của hắn nhìn lướt qua, nàng bỗng có cảm giác khắp toàn thân thật giống như là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mặc quần áo bị hắn nhìn thấu sạch như vậy, vô cùng khó chịu với một cảm giác lạ kỳ, nên liền bước đến đứng ở phía sau lưng Trương Vô Kỵ, trong lòng đối với Tống Khanh Sơ có ấn tượng cực kỳ xấu.
- Thanh Thư, hôm qua ta nghe nói huynh nhắc tới trong chốn giang hồ có bốn vị thần y hay là có thể chữa trị kinh mạch của huynh, cho nên ta nghĩ đến Trương giáo chủ là chân truyền của thần y Hồ Thanh Ngưu, vì thế mời Trương giáo chủ lại tới đây xem qua là có khả năng nối tiếp lại trên kinh mạch của huynh không?
Chu Chỉ Nhược lúc nói cũng không thèm nhìn tới Trương Vô Kỵ, trong lời nói khi nhắc tới tên của y cũng cực kỳ lạnh nhạt, Triệu Mẫn và mọi người đều cho rằng Chu Chỉ Nhược trong lòng vẫn còn mang theo oán hận với Trương Vô Kỵ , chỉ có trong đầu của Tống Thanh Thư âm thầm cười gằn….
- Không phải là lần trước Trương giáo chủ đã nói là không còn có cách nào chữa trị hay sao?
Tống Khanh Sơ khinh thường nhìn hai người nói.
- Tống sư huynh, lần trước tại hạ trong lúc đó đúng là có nó không còn biện pháp, nhưng sau đó trở về xem lại sách thuốc, mới tìm được một phương pháp hy vọng là có thể thử qua một lần.
Trương Vô Kỵ cũng không có nổi giận, phong cách ung dung lễ độ, người xem thấy trong lòng đều khen là một quân tử khiêm tốn.
- Um
Tống Khanh Sơ trong đầu ý động, từ khi hắn xác định đây là thế giới võ hiệp của Kim Dung, hắn trong lòng đã có chút thoả thuê mãn nguyện, đã biết rõ nội dung nguyên tác, trong thiên hạ có nhiều tài bảo cùng võ lâm bí tịch như vậy, đối với hắn mà nói, tìm kiếm đều dễ như trở bàn tay, có điều kinh mạch bị tận phế, tất cả những thứ đó nếu có, thì cũng như là hoa trong gương, trăng trong nước chẵng giúp ích được gì cả, bây giờ đang thời loạn lạc, tìm tới tài bảo thì cũng không giữ được, đạt được bí tịch thì luyện cũng không xong, bây giờ nghe thấy Trương Vô Kỵ nói là có biện pháp chữa khỏi, một thoáng trôi qua, Tống Khanh Sơ thậm chí cảm thấy, chỉ cần Trương Vô Kỵ chữa khỏi kinh mạch của mình, cho dù Trương Vô Kỵ có cùng Chu Chỉ Nhược quấn quit, thì hắn cũng có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, chỉ có người chịu thiệt là con ma đen đủi Tống Thiên Thư kia, không có liên quan gì đến mình