Tống Thanh Thư cực kỳ kiên cường gắng gượng chịu đựng những quyền cường gia tăng đánh trúng trên người, hắn vẫn trấn định gắp thức ăn, uống rượu, mặc dù hầu như không có một i món ăn, chén rượu nào có thể thuận lợi đưa đến vào trong miệng.
-Hảo hán tử!
Cách đó không xa có một nam đồng ước chừng bảy, tám tuổi vỗ bàn đứng dậy hét lớn, rồi quay đầu nói với phu nhân xinh đẹp toàn thân trang phục một màu trắng như tuyết nói:
-Mẫu thân, phải cứu hắn.
Đám tiểu tặc đánh một hồi cũng mệt mỏi, vấn đề then chốt là Tống Thanh Thư như cái bị thịt chết rồi, bọn chúng đánh mãi cũng chán, vào lúc này nghe có tiếng người ra mặt, đồng loạt ngừng tay quay qua nhìn, thì phát hiện tiếng nói của một nam đồng tầm bảy, tám tuổi, cả bọn cười phá lên, khi thấy rõ dung nhan phu nhân tầm ngoài ba mươi tuổi đứng bên cạnh tên tiểu tử, thì sắc tâm đã nổi lên.
Gã thủ lĩnh liền trêu ghẹo nói:
- Aí chà… từ đâu xuất hiện một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, nếu như cô nương tới bồi lão tử uống một chén rượu, thì lão tử sẽ không chấp nhất tên tiểu tử kia đâu.
- Hỗn trướng, dám sỉ nhục mẫu thân của ta!
Nam đồng giận dữ, cầm lên cái ghế liền ném mạnh tới.
Tên thủ lĩnh không ngờ tới nam đồng dám xuất thủ, do ỷ y nên bị ném trúng đầu thất điên bát đảo, trong cơn giận dữ liền hô cho các huynh đệ của mình xông lên:
Loading...
- Đánh chết tên tiểu tử đó cho ta, nhưng đừng chạm đến tiểu nương tử đấy.
-Cẩn thận!
Tống Thanh Thư bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, cũng nhìn không rõ ràng tình huống bên kia, chỉ thấy mấy hán tử lưng hùm vai gấu nhào tới đến phía có một đứa bé.
Nhìn thấy bọn chúng nhào tới, nam đồng không chút hoang mang, lắc người một cái liền đánh ngã một tên, sau đó đứng ở chính giữa vòng vây, mặt cho bọng chúng vây quanh, sau một hồi giao thủ, bọn tiểu tặc lại không hề chiếm được chút thượng phong nào.
-Ô?
Tống Thanh Thư nhìn kỹ lại, thấy nam đồng kia tay chân tuy ngắn ngắn, xuất chiêu không ra ngoài nửa thước, nhưng chiêu số dầy đặc, quanh thân trước sau không lộ ra một kẽ hở, bởi vậy mấy tên tiểu tặc hoàn toàn không đánh trúng được.
Tống Thanh Thư phát hiện bộ chưởng pháp này lấy thế thủ làm chủ, rất giống với Thái Cực công, trong lòng lại suy nghĩ không biết là có liên quan gì với phái Võ Đang hay không? Hắn cân nhắc đến thân phận Tống Thanh Thư bị phái Võ Đang ruồng bỏ, cho nên dự định rời đi ngay lúc này, miễn khi nhỡ gặp mặt thì lại lúng túng trong lúc nói chuyện.
Có điều hắn chú ý tới nam đồng tuy rằng giơ tay nhấc chân rất có phong cách của một cao thủ, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, khí lực dần dần yếu đi, đã từ từ rơi vào thế hạ phong.
Mấy cái tiểu tặc thấy đánh hồi lâu mà không thắng được một đứa bé, trên mặt có chút nóng nảy, có một tên bực bội, rút thanh đao ra liền hướng phía nam đồng bổ tới.
-Cẩn thận!
Tống Thanh Thư kinh hãi, cầm cái ghế vọt tới, nếu như đứa trẻ này bởi vì cứu mình mà lại phải nộp mạng, hắn e sợ rằng mình sẽ áy náy cả đời này.
Lúc này phu nhân cũng xuất thủ rồi, chỉ thấy một mảnh lụa màu trắng phóng ra, cuốn lấy bên hông nam đồng, kéo một cái, ngay lập tức lôi nam đồng ra khỏi vòng chiến.
Lại nhìn thấy Tống Thanh Thư giờ rơi vào trùng vây, nàng do dự một chút, nhẹ nhàng mũi chân giẫm nhẹ bên cạnh bàn, phi thân bay qua, người bên ngoài chỉ thấy một làn bạch quang lóe lên, phu nhân đã vọt vào vòng chiến, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bỗng đi, bị một luồng nhu kình cũng đẩy hắn đến bên cạnh nam đồng.
Tống Thanh Thư vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mảnh vải trắng trong tay vị phu nhân như một cái con rồng trắng, xoay quanh uốn lượn, ngang dọc trên dưới, lại nghe được liên tiếp tiếng “ xoạt, xoạt “ bốp, bốp “vang lên, tên thủ lĩnh tay cầm thiết cÔn cũng bị phu nhân dùng mảnh lụa đánh trúng, thân người y ngay tức khắc bị ném văng xuống dưới tầng dưới, lập tức bọn tiểu tặc lồm cồm nháo nhào chạy tán loạn..
Tống Thanh Thư trợn mắt há mồm nhìn thấy tất cả, không ngờ phu nhân với dáng dấp yểu điệu thục nữ kia võ công lại lợi hại như vậy, trong lòng suy nghĩ, phu nhân mặc bộ xiêm y toàn trắng , lấy mảnh vải trắng làm vũ khí, lẽ nào là Tiểu Long Nữ? Nhìn một bên nam đồng khoẻ mạnh kháu khỉnh, Tống Thanh Thư trong lòng có chút cảm giác hơi khó chịu: Vốn là hắn đối với Tiểu Long Nữ tràn ngập ảo tưởng, bây giờ nhi tử của nàng đã lớn như vậy…
Vị phu nhân hướng về Tống Thanh Thư gật đầu chào, rồi sau đó dẫn tay nam đồng tay đi xuống tầng dưới, Tống Thanh Thư trong lòng băn khoăn đầy ngập nghi vấn ở trong lòng.
Nam đồng quay đầu lại nhăn mặt làm trò, nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ phải rời đi, do dự một chút, Tống Thanh Thư quyết định đuổi theo bọn họ, Hồ phu nhân có thể nói là tình nhân trong mộng tất cả nam nhân, hiện tại dù cho đã có hài tử như thế nào chăng nữa, Tống Thanh Thư cũng không muốn bỏ qua cơ hội cùng nàng quen biết.
- Long cô nương…Long cô nương. . .
Tống Thanh Thư thở hồng hộc chạy theo sau.
Nghe được hắn rõ rang muốn gọi mình, phu nhân ngừng lại, nghi hoặc quay đầu lại:
- Công tử có phải là nhận lầm người? Ta đâu phải Long cô nương gì đó….
- Huynh sao lại gọi mẫu thân của đệ là …cô nương?
Nam đồng kháu khỉnh có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Tống Thanh Thư sững sờ, chẳng lẽ không là Tiểu Long Nữ? Hắn vội vàng xin lỗi nói:
-Tại hạ thấy phu nhân trang phục trắng đồng thời sử dụng tấm lụa trắng làm vũ khí, nên trong lòng ấn tượng đến một người tương tự, mong rằng phu nhân thứ tội, tại hạ Tống Thanh Thư, cảm ơn phu nhân ân cứu mạng.
Nam đồng vào lúc này xen mồm vào:
-Rõ ràng là tiểu đệ cứu huynh, huynh không cảm ơn đệ, lại cảm ơn mẫu thân của đệ, chắc là thấy mẫu thân đệ xinh đẹp thì trong lòng nổi lên ý đồ không tốt. Mới vừa rồi đệ còn cho huynh là một hảo hán tử, bây giờ nhìn lại thì cũng giống như những kẻ xấu xa kia..
Nam đồng nói mấy câu huyên náo lăng nhăng, hai cho hai người đều rất lúng túng, phu nhân mặc áo trắng trừng mắt nhìn nhi tử của mình:
-Phỉ nhi, đừng nói bậy bạ!
Nói xong quay qua nhìn Tống Thanh Thư với ánh mắt áy náy :
-Tiểu hài tử không hiểu chuyện, xin công tử bỏ qua cho.
Nghe phu nhân gọi nam đồng là Phỉ nhi, Tống Thanh Thư trong đầu linh quang lóe lên, bật thốt lên:
-Chẳng lẽ đây là là Hồ phu nhân?
Vị phu nhân cảnh giác liếc mắt nhìn hắn:
-Ta trước đây tựa hồ chưa từng quen biết công tử, sao lại biết…
Tống Thanh Thư hưng phấn, thấp người xuống cầm lấy hai vai nam đồng hỏi:
-Ngươi chính là Tuyết Sơn Phi Hồ- Hồ Phỉ?
Nam đồng giật mình nhìn hắn:
-Đệ là Hồ Phỉ thì không sai, nhưng còn cái gì Tuyết Sơn Phi Hồ đó thì không biết…À…danh tự này cũng rất uy phong, hay là sau này đệ dùng nó làm biệt hiệu cũng được!
Hồ phu nhân lặng lẽ đem Hồ Phỉ kéo tới gần mình, trầm giọng hỏi:
-Không biết tại sao công tử lại nhận biết được mẫu tử của chúng ta?
- Tại hạ từ nhỏ sùng kính hiệp khách nghĩa sĩ, rất là quan tâm để ý đến, đối với trong chốn giang hồ có một ít chuyện hiểu khá rõ…
Tống Thanh Thư nói lung tung lấp liếm cho qua chuyện, đột nhiên hắn cau mày, nhìn trước mắt vị phu nhân xinh đẹp động long người, do dự rồi nói tiếp:
-Có điều tại hạ nghe nói, năm xưa Hồ đại hiệp bất hạnh qua đời, Hồ phu nhân cũng đã tuẫn tình. . .
Hồ phu nhân khẽ mỉm cười, liếc mắt ngập tràn yêu thương nhìn Hồ Phỉ:
-Năm xưa đúng là ta chuẩn bị tự sát đi theo Hồ đại ca, có điều vào lúc rút đao ra, Phỉ nhi đột nhiên khóc lớn lên. Ta đột nhiên nghĩ đến Miêu đại hiệp là chính nhân quân tử, nhưng cũng có thể khó tránh thoát khỏi bị tiểu nhân hãm hại, cho nên liền quyết định trước đem cốt nhục duy nhất của Hồ đại ca cố gắng nuôi dưỡng thành người….
Tống Thanh Thư không nghĩ tới nội dung nguyên tác đã xảy ra biến hóa, xem ra khi mình xuyên qua thế giới này đã có hiệu ứng một số thay đổi không giống theo như nguyên tác rồi.. hắn bắt đầu lo lắng về chuyện này thì Hồ Phỉ đã vui vẻ trở lại lôi kéo ống tay áo của hắn, nhìn hắn mà hy vọng:
-Huynh biết phụ thân của đệ sao?
Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, nghe được câu hỏi của Hồ Phỉ, đôi mắt hắn nhìn xa xăm về phía chân trời lộ vẻ sùng kính:
-Liêu Đông đại hiệp Hồ Nhất Đao, gặp phải kẻ làm ác, chính là một đao không tha, ta xưa nay kính nể anh hùng đại hào kiệt, chỉ tiếc không được gặp mặt dù chỉ một lần cho thỏa...
Thấy hắn tán thưởng phu quân mình, Hồ phu nhân sắc mặt có chút hòa hoãn lại, nàng tựa hồ nhớ lại năm xưa cùng phu quân mình hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.