Cho dù cô luôn hy vọng con gái sớm ngày lập gia đình, nhưng khi giây phút này thực sự đến, nghĩ đến chuyện Manh Manh sẽ rời xa mình vĩnh viễn, cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Manh Manh không nói gì.
“Mi có thể ở lại thêm một khoảng thời gian nữa không?”
Trình Như Lan không nhịn được mà nói.
“Chủ nhân, thật xin lỗi.”
Manh Manh ngày mai thu thập xong năng lượng thì nhất định phải rời đi, không thể ở lại thêm một giây phút nào.
Cho nên, nó không thể thực hiện được yêu cầu cuối cùng của chủ nhân.
“Được rồi, ta đã sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, lúc trước Kiều Kiều vẫn luôn không kết hôn, ta luôn cảm thấy còn rất nhiều thời gian. Không ngờ rằng, thật sự đến lúc này, trong lòng ta lại khó chịu và không nỡ như vậy!”
Nhìn thấy dáng vẻ mong manh và buồn bã của chủ nhân, Manh Manh luống cuống chân tay.
“Chủ nhân —”
Loading...
“Được rồi, ta không làm khó mi, giây phút mi rời đi, nhớ rõ phải nói với ta một tiếng đó.”
Trình Như Lan lau nước mắt, giả vờ vui vẻ nói.
“Chủ nhân, Manh Manh sẽ.”
“Được!”
Chu Mãn Duệ nhìn thấy Trình Như Lan buồn bã như vậy, cảm thấy kỳ lạ.
Sao anh lại cảm thấy từ lúc quyết định ngày con gái kết hôn, tâm trạng của vợ mình vẫn luôn buồn bã không vui.
“Như Lan, em sao vậy? Sao anh cảm thấy mấy ngày nay em vẫn luôn rầu rĩ không vui?”
Chu Mãn Duệ ngồi bên cạnh Trình Như Lan, nắm tay cô lo lắng mà hỏi.
“Em không sao! Chỉ là nghĩ đến con gái sắp lấy chồng kết hôn, trong lòng cảm thấy rất không nỡ!”
Trình Như Lan biết mình không thể nói cho ai biết chuyện của Manh Manh, cho nên cô che giấu chuyện này và trả lời.
“Là vậy sao? Anh luôn cảm thấy em không phải buồn bã vì chuyện này, hơn nữa, không phải em luôn mong ngóng con gái kết hôn sao?”
Chu Mãn Duệ nói một cách chắc chắn.
“Đương nhiên rồi, lúc trước em đúng là mong ngóng Kiều Kiều sớm ngày tìm được bạn đời, nhưng khi con gái thật sự sắp lấy chồng, trong lòng em lại cảm thấy rất buồn, lúc trước mấy anh em Đại Bảo kết hôn thì không sao cả, dù sao cũng là cưới con gái nhà người ta vào nhà mình, trở thành người một nhà. Nhưng mà bây giờ sau khi Kiều Kiều kết hôn, sau này con bé sẽ là người nhà người khác, cho nên trong lòng em cảm thấy không nỡ.”
“Em đó nha, cho dù con gái lấy chồng rồi, không phải vẫn ở thủ đô sao? Con bé muốn về nhà thì về lúc nào cũng được mà, khoảng cách lại gần như vậy. Hơn nữa cho dù Kiều Kiều lấy chồng rồi, con bé vẫn là con gái của chúng ta, có gì mà phải thấy không nỡ chứ!”
Chu Mãn Duệ an ủi vợ mình.
“Ôi trời, em chỉ là cảm thấy khó chịu thôi, anh đừng nói nữa!”
Trình Như Lan thật sự nói không lại Chu Mãn Duệ, hơn nữa trong lòng cô cũng không thật sự buồn bã vì chuyện con gái lấy chồng, cho nên cô tức giận mà nói.
“Được được được, anh không nói nữa.”
Chu Mãn Duệ ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, hai người không nói nữa.
Ngày hôm sau, lúc Kiều Kiều đi lấy chồng rời khỏi nhà, Trình Như Lan bỗng nhiên bật khóc.
Lúc nãy bên tai cô vang lên một câu.
Chủ nhân, bảo trọng, Manh Manh đi đây!
“Manh Manh!”
Trình Như Lan thì thầm trong lòng.
“Đi đường cẩn thận! Tạm biệt!”
“Em gái, sao em lại khóc vậy?”
Chị cả Trình thấy em gái mình đột nhiên bật khóc, vội lấy giấy lau nước mắt cho cô.
Những người có mặt ở đó đều cho rằng cô khóc vì không nỡ để con gái đi lấy chồng, đều ở bên cạnh an ủi cô, nói con gái cũng không phải là không về nữa, bọn họ ở gần nhau như vậy, bình thường nhớ con bé rồi, thì cứ đến thăm thôi!
“Em biết chứ, chỉ là trong lòng khó chịu! Muốn khóc!”
Trình Như Lan không thể nói cho người khác biết bí mật trong lòng của mình, cứ để mọi người lầm tưởng rằng cô đang khóc vì con gái mình!
Trình Như Lan khóc một lúc lâu mới bình tĩnh lại, cô thì thầm ở trong lòng “Manh Manh!”
Đáng tiếc không còn ai trả lời cô nữa!
Mấy ngày này Trình Như Lan vẫn luôn cảm thấy buồn bã mất mát.
Mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, nhất là Chu Mãn Duệ, người nằm bên gối Trình Như Lan, càng rõ ràng cảm xúc của cô.
Chu Mãn Duệ biết lúc trước Trình Như Lan đã thẳng thắn nói cho anh biết bí mật của cô, nhưng mà anh vẫn luôn có một loại cảm giác, vợ anh chắc chắn còn bí mật nào đó vẫn chưa nói cho anh biết.
Nhưng mà anh hiểu rõ vợ mình, nếu như cô đã nói hết những bí mật khác cho anh rồi, như vậy có nghĩa là bí mật kia không thể để cho bất cứ ai biết được!
Chu Mãn Duệ không ép buộc vợ nói cho mình biết!
Chỉ cần đời này vợ yêu vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh anh, bọn họ yêu thương lẫn nhau là tốt rồi.
Còn về những chuyện khác, cần gì phải biết hết chứ!
Bây giờ nhìn thấy Trình Như Lan buồn rầu đến như vậy, Chu Mãn Duệ không biết nên an ủi như thế nào mới có thể khiến vợ mình vui vẻ hơn.
“Vợ à, cho dù xảy ra chuyện gì, anh sẽ vẫn luôn là người bạn ở bên cạnh em!”
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Chu Mãn Duệ đem nàng ôm trên vai, dịu dàng nói.
“Ừm, em biết rồi!”
“Vợ à, bây giờ bọn nhỏ đều kết hôn cả rồi, có gia đình riêng của mình. Sang năm chúng ta về hưu, anh dẫn em ra ngoài du lịch được không, em không phải vẫn luôn hy vọng đi khắp nơi du lịch sao?”
“Anh nói thật à.”
Trình Như Lan ngẩng đầu lên nhìn cằm của Chu Mãn Duệ ngạc nhiên, vui mừng mà hỏi.
“Đương nhiên, anh đã bao giờ nói dối em chưa.”
“Được, vậy sang năm hai chúng ta đi thăm thú khắp nơi, du sơn ngoạn thủy đi.”
“Ừm!”
Trình Như Lan nghe thấy Chu Mãn Duệ an ủi như vậy, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Manh Manh có sứ mệnh của chính mình!
Hơn nữa cô biết mình và Manh Manh đều sống tốt là được rồi!
Cô không nên chìm đắm vào việc Manh Manh đã rời đi, khiến người nhà lo lắng cho mình.
Sau lại Chu Mãn Duệ đưa Trình Như Lan đến rất nhiều nơi, đi khắp phía bắc và phía nam của thủ đô, đồng thời thăm thú nhiều cảnh đẹp khác nhau ở bên ngoài.
Bởi vì bọn họ có không gian, cho nên lần nào bọn họ cũng bỏ những vật nặng bất tiện vào trong không gian, như vậy thì rất tiện lợi.
Thỉnh thoảng Trình Như Lan nếm được một số món ăn ngon khác biệt, cô cũng sẽ chọn mua một ít bỏ vào không gian, sau đó thỉnh thoảng muốn về nhà thì đem về thủ đô cho mấy đứa nhỏ ở nhà nếm thử.
Có đôi khi mấy anh em Đại Bảo cũng sẽ gọi điện thoại hỏi khi nào hai vợ chồng họ sẽ về nhà, một phần vì nhớ bọn họ, mặt khác lại lo lắng hai người bọn họ lớn tuổi rồi ra ngoài đi lại sẽ không an toàn.
Nhưng mà Trình Như Lan vẫn luôn nói với bọn họ, bảo bọn họ đừng lo lắng, hai vợ chồng cô ở bên ngoài sẽ tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, khi nào muốn về thì tự nhiên sẽ trở về!
Bốn anh em Đại Bảo cũng không còn cách nào nữa, cho nên cũng để cha mẹ mình tùy ý đi chơi.
Bây giờ tất cả mọi người, mọi chuyện đều tốt, đều sống cuộc sống hạnh phúc mà mình muốn, như vậy là đủ rồi!