Thằng nhóc này trêu chọc bọn họ suốt ngày, bây giờ nhìn thấy Tam Bảo chịu ấm ức trước mặt vợ thằng bé, tâm trạng bây giờ của bọn họ giống như được uống một cốc nước đá mát lạnh đến xương giữa anh nắng mặt trời chói chang mùa hè vậy, thật sự là quá sung sướng.
Ha ha ha ha!
“Mọi người muốn cười thì cứ cười đi, cẩn thận nhịn hỏng người rồi lại đến tìm con.”
Tam Bảo nhìn thấy dáng vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa của hai người anh trai, mặt không có biểu tình gì mà nói một câu như vậy.
Lúc này, tất cả mọi người không thể nào nhịn được nữa.
“Ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha, anh cười chết mất thôi.”
“Hai đứa đúng là một cặp hài hước mà, thật sự quá thú vị, nhà mình có cặp vợ chồng như hai đứa, mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui, ha ha ha ha, thật buồn cười quá đi.”
Thấy mọi người cười đến nỗi thở không ra hơi.
Loading...
Tam Bảo lặng lẽ trợn mắt trắng ở trong lòng.
“Được rồi, được rồi, đừng cười nữa. Mọi người có phải lạc đề rồi không vậy, Không phải chúng ta đang nói về việc Kiều Kiều ra nước ngoài sao?”
Cuối cùng vẫn là Hứa Yên Nhiên không thể chịu được khi thấy chồng mình bị mọi người cười nhạo, mở miệng cắt ngang mọi người.
“Đúng đúng đúng, em nói đúng đấy, Kiều Kiều có thể ra nước ngoài với bộ Ngoại Giao, đúng thật là một vinh dự rất lớn, Kiều Kiều, em thật sự rất tài giỏi, chị dâu cảm thấy rất tự hào về em.”
Đôi mắt Tần Thi Viên tràn đầy ý cười chân thành, cô ấy nhìn Kiều Kiều mà nói.
“Chị cũng vậy, sao nhà mình lại có một cô em chồng ưu tú như vậy chứ, thật sự hạnh phúc muốn chết. Kiều Kiều, chị dâu cả cũng cảm thấy vinh quang vì em.”
Vu Tuyết Kiều cũng vui mừng mở miệng.
“Bọn anh cũng vậy đó, Kiều Kiều quá tuyệt vời rồi, không ngờ là anh lại có một cô em gái ưu tú như vậy.”
Đại Bảo khờ khạo cười nói.
Không ngờ rằng khi Đại Bảo nói ra lời này, Kiều Kiều và mọi người lại trừng mắt nhìn Đại Bảo.
Đại Bảo sờ đầu, vẻ mặt khó hiểu: Mình nói sai chuyện gì rồi sao?
“Anh cả, anh nói vậy nghĩa là trước đây em không ưu tú sao.”
Nghe thấy giọng điệu nguy hiểm này của Kiều Kiều, Đại Bảo vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
“Không không không, em gái, anh cả vẫn luôn cảm thấy em vô cùng ưu tú, chỉ là bây giờ em càng ưu tú, càng nổi bật hơn lúc trước mà thôi.”
Nghe thấy mấy lời tràn đầy khát vọng sống sót mạnh mẽ của anh cả, Kiều Kiều lúc này mới buông tha cho anh mình.
“Được rồi, được rồi, hai anh em con đừng đùa giỡn với nhau nữa.”
Thấy bọn họ đang đùa giỡn với nhau, Trình Như Lan nhanh chóng ngắt lời.
Sau đó cô nhìn Kiều Kiều và nói một cách nghiêm túc.
“Kiều Kiều, lần này con đi theo phái đoàn của bộ Ngoại Giao đại diện quốc gia chúng ta ra nước ngoài, mẹ hy vọng con sẽ nhân cơ hội này để nâng cao kiến thức và học hỏi nhiều hơn nữa, hy vọng rằng con có thể giành được vinh quang cho tổ quốc và có nhiều cống hiến hơn nữa trong tương lai.”
“Mẹ, con sẽ, con sẽ thật chăm chỉ nỗ lực, tiếp tục cố gắng để giành vinh quang cho tổ quốc.”
Kiều Kiều nghiêm túc nhìn vào mắt mẹ mình và gật đầu nói.
“Ừm, mọi người tin tưởng con.”
“Nhưng mà lần này ra nước ngoài, con cũng phải cẩn thận mọi chuyện, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên con đi xa nhà như vậy, cho nên ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút, bình an vô sự trở về.”
Chu Mãn Duệ cũng dịu dàng dặn dò con gái.
“Vâng, cha, con biết rồi ạ.”
“Vậy Kiều Kiều, khi nào thì em ra nước ngoài? Thời gian đã được quyết định chưa?”
Nhị Bảo quan tâm hỏi một câu.
“Anh cả, thời gian đã được quyết định rồi, sáng sớm ngày mốt tụi em sẽ xuất phát, hai ngày này tụi em ở nhà chuẩn bị.”
“Được, nếu như là chuyện tốt lớn như vậy, vậy thì buổi tối mọi người nhất định phải chúc mừng con một phen.”
“Được thôi, được thôi! Đúng là nên chúc mừng một phen.”
“Kiều Kiều bây giờ thật tuyệt vời, thậm chí còn giỏi hơn mấy anh chị nữa.”
“Ôi trời, anh cả, anh hai, hai anh đừng khen em nữa mà, khiến em cảm thấy ngượng ngùng quá.”
“Ha ha ha ha, con bé này, còn ngượng ngùng trước mặt mọi người nữa.”
“Được rồi được rồi, Đại Bảo, Nhị Bảo, hai đứa bây giờ mau ra ngoài mua đồ ăn đi, tối hôm nay chúng ta nấu đồ ăn phong phú chút.”
“Vâng, mẹ, bây giờ tụi con ra ngoài mua đồ ăn ngay đây.”
Đại Bảo nói xong vội vàng kéo Nhị Bảo đi ra ngoài.
Sau đó mọi người cũng giải tán, người nào làm việc của người nấy.
Trình Như Lan lại kéo Kiều Kiều vào trong phòng mình.
“Mẹ, có chuyện gì sao? Mẹ còn chuyện gì muốn dặn dò con ạ?”
“Những gì cần nói mẹ đã nói hết rồi, mẹ cho con cái này, ra ngoài cầm theo nhiều tiền trong tay, vẫn là tiện hơn nhiều.”
Trình Như Lan nói xong thì lấy ra một xấp tiền giấy dày cộp từ trong cái tủ cô để tiền thường ngày, nhét vào tay Kiều Kiều.
“Mẹ, con không cần, trên người con vẫn còn tiền đó!”
Kiều Kiều vội vàng đưa tay ra sau lưng và từ chối.
“Con bé ngốc này, mau cầm lấy đi, cho dù trên người con có bao nhiêu tiền, số tiền này vẫn là cha mẹ cho con, nếu không thì cha mẹ cũng không yên tâm, con mau nhận lấy đi. Ra ngoài vẫn nên có nhiều tiền huống chi là đi nước ngoài!”