Nhìn thấy mẹ ở phía sau, liền nũng nịu kêu: ”Mẹ, ôm một cái, mẹ!”
“Ngoan, Tam Bảo, đây là ba của con, mẹ hơi mỏi tay, để ba ba ôm Tam Bảo nhé, chút nữa mẹ lại ôm con sau.” Như Lan nắm lấy tay nhỏ của nhóc con nói.
Tam Bảo nhìn mẹ nhóc đứng gần như vậy, cũng không đòi nữa, ngoan ngoãn để cho ba ôm, nhưng bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy ngón tay của Trình Như Lan.
Cứ như vậy, Như Lan đi ở bên cạnh nhóc, nắm lấy tay nhỏ, còn một tay khác thì nắm lấy tay Nhị Bảo, Nhị Bảo lại cầm tay Đại Bảo.
Một nhà năm người cứ như vậy một đường quay về.
Vào đến thôn đã khoảng giữa trưa, lúc này vừa vặn là thời gian mọi người đi làm trở về nấu cơm.
Thấy Trình Như Lan đi cùng một người đàn ông lạ, mọi người nghị luận sôi nổi, ”Đúng là đồi phong bại tục mà, ban ngày ban mặt dám cùng dã nam nhân lôi lôi kéo kéo, cũng không sợ Chu gia thất vọng sao.”
Thời điểm mọi người còn đang chỉ chỉ trỏ trỏ, bỗng có người nhận ra, dã nam nhân trong miệng bọn họ hình như là Chu Mãn Duệ đi quân ngũ trở về thì phải.
Cả đám người lập tức xấu hổ, chồng nhà người ta bị bọn họ nói thành dã nam nhân, tất cả đều ngượng chín mặt không biết giấu đi đâu.
Cuối cùng vẫn là có một ông cụ thấy đứa trẻ có tiền đồ nhất thôn đã trở lại, vui vẻ nói: ”Mãn Duệ về rồi sao, lần này về có đi nữa không?”
Loading...
“Chú Năm, lần này cháu về nghỉ một tháng xong lại quay về quân doanh.”
Trình Như Lan nghe thấy anh nói vậy, thầm nghĩ may mắn, may mà thời gian cũng không dài.
Nhưng cô tính thừa dịp Chu Mãn Duệ còn đang bận hàn huyên với trưởng bối, nhanh chóng chuồn về nhà chuẩn bị đồ đạc, làm mấy bình chứa đồ đều chất đầy thức ăn, nếu không Chu Mãn Duệ ở nhà một tháng, trong nhà không có đồ gì chẳng phải sẽ bị lộ ra sao.
Trình Như Lan cầm lấy túi khoai lang đỏ khô trong tay Chu Mãn Duệ, liền dắt Đại Bảo Nhị Bảo về trước, để Tam Bảo lại cho anh ôm.
Người trong thôn nhìn thấy cô đi rồi, cũng ngượng ngùng kêu xin lỗi, rốt cuộc vừa rồi bọn họ nói hơi quá, người ta cũng không có trở mặt, cùng bọn họ đôi co.
Lại nói vợ chồng cãi nhau, khuyên giải không khuyên ly, nhà họ còn có ba đứa con, càng không nên bảo vợ chồng nhà người ta thế này thế kia được.
Mà Trình Như Lan sau khi dẫn hai nhóc con về nhà, lập tức đi đổ gạo đầy lu, còn đổ thêm một nửa lu nữa đặt bên cạnh, cô lại lấy từ không gian ra 30 cân lương thực thô cũng để vào bếp.
Cuối cùng cô lấy 5 cân thịt, 3 cân xương sườn với 30 quả trứng gà để vào trong tủ bát.
Chuẩn bị đầy đủ xong Trình Như Lan mới có chút yên tâm, như vậy hẳn ba bọn nhỏ sẽ không có nghi ngờ gì.
Còn chuyện phòng ngủ cô cũng không lo lắng, với tính của Chu Mãn Duệ hẳn sẽ không ngủ cùng cô.
Trình Như Lan sửa sang lại xong, liền nghe thấy ngoài cửa có thanh âm.
Ra là Chu gia biết lão tam đã về, đều vui vẻ không thôi, cho nên bà Chu lập tức chạy sang đây xem con trai mình.
“Lão tam, con đi một đường về có mệt hay không, có đói không? Chờ chút nữa vào nhà mẹ nấu cho con mấy món ngon bồi bổ, lần này con về bao lâu, đã một năm mẹ không gặp con rồi. Nếu đã về thì nghỉ ngơi cho tốt, chơi với mấy đứa nhóc, Tam Bảo giờ còn chưa có quen con đâu!”
Bà Chu lải nhải suốt một đường, thỉnh thoảng Chu Mãn Duệ sẽ gật gật đầu coi như đáp trả, mà Tam Bảo cũng ngoan ngoãn ngốc trong lồng ngực ba nhóc, để mặc anh ôm đi.
Như Lan ra tới cửa, Tam Bảo nhìn thấy mẹ lập tức kích động vươn tay nhỏ muốn ôm, ”Mẹ, ôm ôm, con muốn mẹ ôm!”
Nhóc con này mới một chốc không thấy mẹ, lúc này chỉ muốn dính lấy cô.
Chu Mãn Duệ liếc mắt nhìn Trình Như Lan một cái, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc xoay quanh.
Hiện tại ba đứa con đều bám cô, vậy chứng tỏ cô hiện tại đối xử với bọn nhỏ không tồi, không có đánh con mắng con, nếu không mấy đứa nhóc sẽ giống như lần trước anh trở về, sợ cô vô cùng.
Hơn nữa, khí chất quanh người vợ anh cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, nếu không phải vẫn là gương mặt đó, cái tên đó, anh còn tưởng đây là người khác. Đây cũng là điểm anh thấy kỳ quái nhất.
Một người cho dù có đổi tính, khí chất cũng không thể thay đổi theo nhanh đến vậy được.
Thầm nghĩ mình vốn dĩ là quân nhân, Chu Mãn Duệ có hơi mẫn cảm, anh quyết định khoảng thời gian này ở nhà sẽ âm thầm quan sát Trình Như Lan một chút.
Mà Trình Như Lan ngược lại không biết, bọn họ chỉ vừa mới gặp mặt, cô đã khiến cho chồng mình hoài nghi.
Chỉ là đối diện với ánh mắt tìm tòi của Chu Mãn Duệ, Trình Như Lan cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Đại Bảo Nhị Bảo, hai đứa ra chơi với em, đi cả một buổi sáng chắc đều đói bụng rồi nhỉ, mẹ đi làm cơm.”
Hai anh em ngoan ngoan gật đầu, kéo theo em út ra sân chơi đùa.