Trình Như Lan cảm thấy nguyên chủ chính là loại người không tim không phổi, chỉ biết lo cho chính mình, cô ta không có tình yêu của người làm mẹ đối với con cái, cô ta cũng không có nhiều tình cảm lắm với người nhà của mình.
Mấu chốt là đầu óc cũng không linh hoạt lắm, mới có thể bị người khác xúi giục liền vứt chồng bỏ con, cuối cùng về nhà mẹ đẻ, cũng bị người khác lừa gạt bỏ nhà mà di, chết tha hương.
Hiện tại nếu như cô thay thế nguyên chủ, chắc chắn sẽ không bỏ mặc bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Trình Như Lan đã thức dậy nấu bữa sáng xong rồi, bữa sáng nay cô nấu cháo gạo kê, món này ăn vào dưỡng dạ dày, lại chiên thêm bốn quả trứng gà cho cô và ba đứa nhỏ, sáng nào cũng ăn trứng luộc, cô muốn đổi khẩu vị.
Sau khi nấu xong, cô gọi ba đứa nhỏ dậy, giúp Tam Bảo mặc quần áo, sau đó bốn người cùng nhau ăn bữa sáng.
Trình Như Lan bảo mấy đứa nhỏ thay quần áo mới, nhìn bộ dáng hiện tại của ba đứa nhỏ, trong lòng Như Lan tràn đầy cảm giác thành tựu.
Bây giờ mỗi ngày Như Lan đều nấu đồ ăn ngon cho mấy đứa nhỏ, khí sắc của bọn nhỏ càng ngày càng tốt, môi hồng răng trắng, rất đáng yêu, hơn nữa bây giờ khuôn mặt và cơ thể của bọn nhỏ cũng đã mập lên rồi, không hề giống như lúc mới bắt đầu Như Lan nhìn thấy, bộ dáng gầy như que củi, nhìn liền làm cho người ta đau lòng.
Tuy rằng thời đại này đúng là gần như đứa trẻ nào cũng không mập cả, nhưng đáng thương như ba đứa nhỏ này vẫn là rất hiếm thấy.
Thời đại này mọi người đều rất coi trọng con trai, nhưng ba đứa nhỏ này lại không được nguyên chủ yêu thương, chỉ có đánh chửi và chán ghét.
Nhưng mà cũng may bọn nhỏ gặp được Trình Như Lan, đó cũng chính là sự bắt đầu cho vận may của bọn nhỏ.
Loading...
Trình Như Lan ôm Tam Bảo vào trong lòng mình, còn Đại Bảo Nhị Bảo thì mỗi đứa xách một cái túi nhỏ, bên trong là bánh quy và kẹo sữa Thỏ Trắng.
Còn những thứ khác thì Trình Như Lan đều để trong không gian của hệ thống, dù sao con trai nhỏ như vậy cũng không hiểu gì nên Trình Như Lan cũng không lo gì cả, cô chuẩn bị đợi đến lúc gần đến nhà mẹ đẻ của nguyên chủ rồi mới bỏ đồ vào trong cái sọt đeo trên lưng.
Trình Như Lan ôm nhóc con rồi dẫn hai đứa nhỏ một đường trèo đèo lội suối, cuối cùng cũng sắp thấy được khung cảnh bao quát của Trình gia thôn, sắp mệt chết rồi.
Trên đường đi bọn họ còn dừng lại nghỉ chân hai ba lần đó, sau đó Trình Như Lan thật sự ôm không nổi nhóc con nữa, liền bỏ thằng bé vào trong gùi mà cõng.
Đại Bảo Nhị Bảo tuy rằng cũng mệt mỏi, nhưng hai anh em bọn cậu cả đường đi đều cắn răng kiên trì, không hề nói một câu mệt mỏi nào.
Chờ thật vất vả mới đến cửa thôn Trình gia thôn, Như Lan và ba đứa nhỏ đã mồ hôi đầy đầu, đứng ở ven đường thở hổn hển.
Trình Như Lan bế Tam Bảo ở trên lưng xuống ôm vào lòng, còn về cái sọt đeo trên lưng thì cô lén lút nhét hai mươi cân thô lương, ba cân thịt, còn có một hộp sữa bột và một miếng vải dệt vào trong.
Hai thứ cuối cùng là Như Lan vừa mới thêm vào, cô bỗng nhiên nghĩ đến nơi này xa như vậy, đến một lần khó khăn như vậy, cô có thể phải mất một thời gian dài mới lại tới đây, thật sự là quá khó khăn rồi, vậy thì chuẩn bị nhiều đồ một chút cho người nhà mẹ đẻ đi!