Ba người lớn cùng sửng sốt.Chị Trương sực tỉnh thì cười lớn.Thiệu Diệu Tông thì xấu hổ muốn bỏ chạy lấy người ---- "Mỗi ngày được ăn thịt" mấy chữ ngắn ngủi thế mà có thể làm cho hai đứa bé vốn sợ cô lại quyết đoán quên luôn mẹ đẻ.
Nhưng theo đó cũng là sự đau lòng.Trước kia nhà nghèo, tiền lương và trợ cấp của Thiệu Diệu Tông đều đưa cho bố mẹ hơn nửa.
Sau khi kết hôn thì có gia đình nhỏ của riêng mình, Thiệu Diệu Tông có lưu lại hai phần để ngừa bất trắc.
Còn lại tám phần, để vợ giữ năm phần, bố mẹ ba phần, mãi cho đến tháng trước.Vợ cũ có việc làm, hơn nữa còn có tiền lương của anh, cũng đủ để con nhỏ ngày nào cũng có thể ăn chút thịt.
Thịt lợn mua bán cần phiếu, nhưng thịt bò thì gà thì không cần.
Con cũng là cô ấy sinh ra, vậy mà lại không nỡ mua thịt cho tụi nó.Yêu ai yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.Thiệu Diệu Tông cùng vợ cũ gặp nhau hai lần liền cưới, sau khi cưới anh lại đi bộ đội, vừa đi là đi hơn hai năm, trở về thì con đã biết gọi cha.
Vợ trước của anh biết làm vợ quân nhân không dễ gì, nhưng không ngờ lại khó khăn như vậy.Những năm đi đánh trận phía nam, vợ cũ của anh mỗi khi xem trên báo mà thấy tin tức biên giới đều gặp ác mộng.
Hối hận vì đã gả cho Thiệu Diệu Tông.
Ban ngày đi làm, tối về chăm hai đứa con, thất vọng với Diệu Tông lại thêm vất vả chăm con, áp lực công việc, thời gian lâu dài thành chuyển sang hận.Cha mẹ anh lại trọng nam khinh nữ, yêu chiều cháu trai, cô ấy thành ra lại hận sao hai đứa bé không phải con trai, nếu không thì cha mẹ chồng đã có thể giúp cô chăm con.
Sau khi ly hôn Diệu Tông cũng không vội vã tái hôn, cả nhà vợ cũ của anh cũng cho rằng anh là người trọng nam khinh nữ, muốn đem con ném về nhà ngoại.
Loading...
Nếu không phải lo ngại việc Thiệu Diệu Tông là quân nhân, sợ anh sẽ trả thù, hai đứa bé còn có huyết thống máu mủ, chút tình cảm còn vương lại, chỉ sợ hai đứa bé đã sớm "bệnh chết" rồi.Thiệu Diệu Tông từng gặp qua trẻ con ăn mặc sạch sẽ, nhưng nhà người ta đều là có bảo mẫu, hoặc mẹ là bà chủ tay không chạm nước có thời gian chăm con.
Vợ cũ của anh bận rộn lại luôn oán giận rằng con gái không hiểu chuyện, luôn nghịch ngợm lôi thôi, anh nghe liền cho là thật.Xuân Phân vừa bận công việc khách sạn, lại lo chú thím ở nhà tính kế, vẫn có thể chăm sóc con tốt đến như vậy.
So với con gái anh, có mẹ ruột, có ông bà nội ngoại hai bên, nhưng kết quả...!Trong lòng anh ầm thầm dậy sóng lớn.Xuân Phân thấy sắc mặt anh thay đổi tới lui, đáy lòng vui sướng khi người gặp họa --- Đáng đời!Nở nụ cười tươi rói đáp lại con: "Ơi! Gọi lại một tiếng nào.""Mẹ!"Hai cô bé gọi lớn.Xuân Phân nói: "Về sau mẹ là mẹ ruột của các con.
Hãy quên đi người mẹ không tốt trước đây nhé."Nói xong liền nhìn về phía Diệu Tông.Anh nhớ tới lời hứa hẹn của cô, anh sẽ là người cha duy nhất của các con.
Vì vậy nói với hai cô bé: "Mẹ con nói đúng đấy."Đỗ Xuân Phân rất hài lòng về thái độ của anh, cười nói: "Chị à, anh Lý bao giờ sẽ tới ạ?""Chờ một lát nữa thôi." Chị Trương nhìn đống đồ đạc của cô, "Lão Lý nói tìm được một chiếc xe tải nhỏ chở hàng." Cô lo lắng thay cho Xuân Phân, "Nhưng nhiều đồ như vậy sao cho lên xe được đây."Đỗ Xuân Phân nâng cái sọt ra để Đại Nha Nhị Nha ngồi lên trên.
Cô gánh đòn gánh rồi cầm theo chảo rán, chảo sắt lớn, còn để cho Thiệu Diệu Tông cầm thêm hành lý của cô và cái xe đạp xem được không.
Anh nhìn thì gầy, nhưng sức lực lớn, vừa bế hai cô con gái, lại cầm theo hành lý và xe đạp vẫn rất thoải mái."Được rồi." Xuân Phân nóiChị Trương vừa muốn cười lại vừa đau lòng, "Em như vậy, có khác nào đi chạy nạn không chứ.""Em chính là đi chạy nạn mà." Cô thẳng thắn thừa nhận, "Còn có hai người dân tị nạn nhỏ kìa." Liếc mắt về hai nhóc trong lòng Diệu Tông.Thiệu Diệu Tông lại thấy đau lòng..