Một ngày này bằng hữu Dương Đào Thụy An Vương gia Hạ Hầu Phương tới chơi. Nhắc tới vị Vương gia này, coi như là chính là nhân vật khó lường. Hắn là thân đệ đệ của hoàng thượng nhưng không thích kinh thành phồn hoa, bởi vậy sớm thỉnh chỉ ly kinh. Hoàng thượng đành phải phong tước hắn làm Giang Nam Vương. Có thể nói toàn bộ Giang Nam đều là nhà hắn, thế nhưng tính tình vị Vương gia này cũng không bá đạo như sát thủ Vương gia (1). Hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng tính tình thập phần khiêm cung hữu lễ, cần ôn hòa thì ôn hòa, hắn chỉ đơn giản không thích người khác đến gần.
Trong số các huynh đệ Hoàng thượng cũng chỉ có một đệ đệ này được hắn xem như tri kỷ, cùng Phùng Dạ Bạch, Khang Kiện, Giang Hãn, Dương Đào ở trong lòng hắn địa vị ngang nhau.
Thụy An Vương gia này y thuật có một không hai trong thiên hạ được hoàng thượng khâm phong hắn làm “Quốc y thánh thủ”. Thiên hạ bách tính khi nhắc tới hắn đều kính nhược thần minh (2).
Hôm nay hắn cảm thấy hứng thú với Giang Nam, đến thăm các bằng hữu ở đây, sau khi đến nhà Giang Hãn liền đi tới chỗ Dương Đào. Dương Đào thập phần vui mừng, khẩn nài hắn ở chơi vài ngày, nghĩ việc này đối bằng hữu không cần giấu diếm, nếu Thu Thiên mang thai cũng có thể nhờ hắn chẩn mạch, như vậy sẽ không doạ đại phu khác chết ngất.
Hạ Hầu Phương cũng liền đáp ứng, cười nói: “Trong số các bằng hữu chỉ có ngươi cách khá xa, cũng ít khi qua lại. Thật ra chỗ Giang Hãn ta vẫn thường hay tới, ngươi cũng không biết gia khỏa này gần đây nạp một tiểu thiếp, sủng như minh châu bảo bối, nếu nói thì thực sự là một tuyệt mỹ mỹ nhân so với mỹ nhân của ngươi không hề thua kém”.
Hắn chỉ chỉ Thu Thiên sau đó lại nói: ” Còn có huynh đệ kết nghĩa Phương Cực của hắn, ta cũng có vài lần gặp qua, nghe nói hắn thích phải một tên lừa đảo rất bổn, mà tên lừa đảo này lúc trước đã từng lừa gạt tiểu thiếp Giang Hãn đem đi bán. Tức cười nhất chính là hắn làm tên lừa đảo ba năm cũng chỉ lừa được mỗi mình tiểu thiếp Giang Hãn là người đầu tiên ….”
Hắn nói tới đây lão phu nhân cùng Dương Đào đều cười đến không thở nổi, Thu Thiên lại thầm nghĩ đến: thật là kỳ quái, sao còn có thể có kẻ ngu ngốc như vậy, ta còn cho rằng chỉ có, lão chuột, lão hổ còn có tiểu Dương, tiểu Long, tiểu Trư Vụ Ẩn Sơn mới bổn như thế, nguyên lai còn có người cũng bổn như bọn họ.
Hạ Hầu Phương lại nói:” Vốn Giang Hãn cũng là muốn lưu ta ở lại, còn nói cái gì tương lai muốn nhờ ta chẩn hỉ mạch cho tiểu thiếp của hắn, nhưng ta không ở lại, tiểu thiếp hắn là nam nhân làm sao mang thai? Ngô, còn nghe nói qua đó là yêu tinh, đích xác có khả năng mang thai, cũng coi như thiên hạ kỳ sự. Bất quá trong nhà hắn đã có một đại phu lợi hại như vậy ta còn ở lại làm gì? Chỉ là thăm viếng mà thôi. Bởi vậy ta liền đến chỗ ngươi...”
Hắn chưa nói xong. Chợt nghe “Ba” một tiếng, chiếc đũa trên tay Thu Thiên đã rơi xuống.
“Cái gì yêu tinh? Là cái gì yêu tinh?” Thu Thiên bỗng nhiên tiến lên liều mạng bắt lấy tay Hạ Hầu Phương truy hỏi, lại làm hắn càng hoảng sợ chần chờ một lát mới nói: “Nghe nói là Dương tinh…”
Loading...
Lời còn chưa dứt chỉ thấy Thu Thiên bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt mà khóe miệng giương ra thật lớn cũng không biết là khóc hay là cười nói:
“Ô ô ô, thật tốt quá, không phải chỉ có mình ta, nguyên lai bổn tiểu Dương cũng lưu lại ô ô ô…”
Nói đến đây chợt thấy trong bụng một trận cuồn cuộn, nhịn không được nôn khan.
Hạ Hầu Phương mờ mịt không giải thích được, Dương Đào liền đem thân phận Thu Thiên nói ra: ” Thu Thiên nói qua Vụ Ẩn Sơn có mười hai yêu tinh, nói vậy có thể Dương tinh kia chính là bạn của hắn”.
Sau đó dỗ dành Thu Thiên làm cho hắn bớt nóng lòng, đợi tương lai có thời gian rảnh sẽ bồi hắn đi Giang Nam là được.
Hạ Hầu Phương nghe xong lời này, bắt lấy cổ tay Thu Thiên, chẩn một chút liền cười nói: “Chúc mừng Dương huynh, chúc mừng Dương huynh. Thu Thiên đã mang thai ba tháng, ngày sau hạn chế hành động hắn một chút, không thể để hắn hoạt bát nhảy nhót như vậy ….”
Một phòng đầy người nhất thời đều ngây dại. Toàn bộ nhà ăn tĩnhđến nỗi châm rơi có thể nghe. Tiếp theo chợt nghe vài tiếng kêu to mừng rỡ, sau đó là một tiếng kêu thảm. Nghĩ cũng biết mừng rỡ tự nhiên là lão phu nhân, Dương Đào cùng với bọn nha hoàn. Kêu thảm thiết tự nhiên là Thu Thiên từ nay về sau sẽ bị cấm túc.
Chỉ là vấn đề tới, muốn Thu Thiên an phận thật khó. Ngay cả Dương Đào cũng không có cách nào khác cầm giữ hắn, thì ai có thể chế ngự được hắn. Lại qua hai tháng, mắt thấy quả đào trên cây đều chín. Cái này càng khó lường, Thu Thiên chỉ cần thấy quả đào ngay cả mệnh cũng không muốn. Cho dù Dương Đào mua các loại quả đào chất đống trong phòng hắn vẫn thích nhảy lên cây hái ăn. Hiện giờ bụng hắn dần dần lớn, chuẩn phụ thân vừa vui vẻ vừa lo lắng, rồi lại cưng chìu nhưng vẫn không có cách nào.
Một ngày này, đi một vòng dò xét tại cửa hàng, liền muốn sớm trở lại, muốn trông chừng Thu Thiên không cho hắn chạy loạn. Vừa lúc đi qua Xuân Nguyệt Lâu hắn không biết vì cái gì bỗng nhiên nhớ tới Thu Thủy, trong đầu linh quang chợt lóe, thầm nghĩ Thu Thiên thập phần thiện lương, sẽ là diệu kế cũng nói không chừng.
Vội vã đi vào, cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp đối tú bà nói muốn mua Thu Thủy đã thấy tú bà mặt lộ vẻ làm khó dễ. Cuối cùng bị ép vấn tú bà lại nói Thu Thủy đang bận tiếp khách. Dương Đào chỉ cần nhìn sắc mặt của nàng liền phát giác bất thường. Tiếp theo chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế từ phía sau viện truyền đến. Hắn trí nhớ vô cùng tốt nhớ mang máng đó chính là thanh âm Thu Thủy vội vàng đánh bước vọt qua.
Một cước đá văng ra cửa phòng cũ nát, cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt làm cho Dương Đào kinh nghiệm phong sương trầm như nước cũng phải sợ ngây người.
Chỉ thấy trong phòng này tụ họp bốn đại hán tráng kiện loã thể, Thu Thủy bị cột vào ghế trong tư thế hổ thẹn cực kỳ. Toàn thân trên dưới vết roi vô số, rất nhiều địa phương mẫn cảm non mịn bị nhỏ sáp đỏ bừng, lại càng không dám nói đến địa phương kia, bị một cái ống xanh xỏ xiên, vài người cầm vài thứ đồ vật không biết tên nhọn hoắc hướng về phía trong thôi đẩy, cũng khó trách hắn phát sinh tiếng kêu thảm thiết như vậy.
Cho dù Dương Đào lòng dạ sắt đá lúc này cũng phẫn nộ cực độ. Mấy đại hán kia rõ ràng đều là thô nhân, gặp công tử một thân hoa phục vẻ mặt âm trầm thì sợ hãi, bất quá vẫn côn đồ nhỏ giọng lầm bầm mắng vài câu liền mặc vào y phục ảo não đi ra ngoài. Tú bà vội vàng sai người đem Thu Thủy kéo xuống thay hắn rửa sạch thân thể.
Dương Đào tự xưng là không phải người lương thiện nhưng lúc này thấy dáng dấp Thu Thủy thê thảm, nhìn nhìn lại bên ngoài vây quanh là một đám nam hài tử mắt rưng rưng lệ quang, trong lòng không khỏi có một cổ tư vị khôn kể, xoay người đối tú bà nói: “Xuân Nguyệt Lâu từ hôm nay ta mua, bao nhiêu bạc ngươi tính đi, sau đó đi Dương phủ ở thành bắc tính tiền”.
Hắn lại nhìn tiểu quan cùng kỹ nữ trầm thanh nói: “Ta cứu không được các ngươi, thiên hạ kỹ viện rất nhiều, mặc dù cứu một nhà cũng không có thể cứu nhiều nhà, từ sau này tuổi còn trẻ mỹ mạo tốt vẫn tiếp nhận khách, nhưng ở tại chỗ này không được tái tiếp những khách nhân ham mê ngược đãi. Nếu có tuổi già sắc suy đến trong phủ ta làm người hầu, mỗi tháng phát cho các ngươi tiền tiêu vặt. Người có nhân tình chỉ cần người nọ thật tình đối đãi ngươi, không cần chuộc thân liền có thể cùng hắn rời đi, người nào còn chưa phá thân nếu không có chỗ nương tựa cũng có thể đến phủ làm người hầu, cũng có tiền tiêu vặt hàng tháng. Sau đó ta bảo tổng quản trong phủ sang đây kiểm lại, như những gì ta vừa nói, các ngươi có thể tìm hắn nhờ giúp đỡ.”
Một phen an bài sơ lược như vậy, tiểu quan kỹ nữ này từ lâu rơi lệ đầy mặt, đều quỳ xuống hướng hắn dập đầu. Dương Đào cũng không nhận. Nhìn Thu Thủy chỉnh đốn xong rồi, liền thản nhiên nói:
“Vết thương trên người như thế nào rồi? ” Thấy đối phương gật đầu hắn “Nga” một tiếng nói: “Vậy ngươi theo ta đến đây đi, những vết thương này xem ra có điểm hữu dụng, từ nay về sau ngươi phụ trách ở lại trong phủ hầu hạ phu nhân. Hắn không nghe lời ngươi chỉ cần lộ ra hình dáng nhát gan lại sợ bị phạt khuyên hắn, đại khái sẽ có hiệu quả, ngươi là ở chỗ này đã từng bị kẻ khác đánh, làm thế nào để bày ra tư thế đáng thương, cũng không cần ta dạy cho ngươi”.
Thế là Dương Đào mang Thu Thủy về tới Dương phủ, lúc trở về, Thu Thiên đang ở trên cây hái quả đào, chui qua chui lại trong tán lá hái a hái, mấy trái ở ngoài toàn bộ đều đã bị hắn ăn sạch, hiện tại hắn tìm kiếm chính là những trái ẩn trong cành lá. Nhìn về phía trong phòng rõ ràng trên bàn vẫn còn bày mấy quả đào vàng óng.Dương Đào thực sự là đối vợ bảo bối này hết chỗ nói rồi.
Nhượng tổng quản đem Thu Thủy đi trước làm quen cảnh vật, hắn đem Thu Thiên kéo xuống, đem chuyện đã xảy ra ở Xuân Nguyệt Lâu nói cho hắn một lần. Lần này Thu Thiên không khỏi tức giận đầy ngực, đối thân thế Thu Thủy bày tỏ đồng cảm. Dương Đào còn cố ý than thở: “Ta lúc đầu nghĩ chuộc hắn rồi thả hắn đi, ai biết hắn nói hắn không chỗ để đi, cho nên ta chỉ có dẫn về để hắn làm hạ nhân. Thế nhưng trong phủ chúng ta đã không có chỗ trống, ta biết ngươi không thích có người quản, ngươi coi như thay người đáng thương kia suy nghĩ, tốt xấu cũng lưu lại hắn a, hắn từng sống tại nơi tối tăm như vậy, trở nên rất mẫn cảm, ngươi không nên đối hắn to tiếng bằng không hắn sẽ kinh sợ”.
Dương Đào không đợi nói xong Thu Thiên đã phất tay nói: “Được rồi được rồi không cần ngươi nói, ta biết phải làm thế nào, ta sẽ đối đãi Thu Thủy như đối đãi huynh đệ có được hay không?”
Hắn nói đến đây không khỏi thì thào niệm hai câu: ” Thu Thiên, Thu Thủy…” Sau đó hưng phấn đối Dương Đào nói: “Di, hắn gọi Thu Thủy ta là Thu Thiên, chúng ta có phải là huynh đệ không ni”.
Dương Đào mỉm cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ Thu Thiên phản ứng không ngoài dự đoán, có câu thần chú cẩn cô này, ngày sau hắn dễ thu phục hơn rồi”.
Hắn ôm ấp mục đích tốt đẹp cùng Thu Thiên vào nhà, cố ý để Thu Thiên nhìn vết thương trên người Thu Thủy một chút, quả nhiên, vết thương này thoáng cái khơi dậy cá tính đồng tình hảo bênh vực kẻ yếu của hầu tử tinh. Hắn phát rồ mắng chửi người nửa ngày, sau đó ôn nhu cùng Thu Thủy nói nào là chỗ này có rất nhiều người lương thiện, ở đây rồi không cần sợ vân vân.
Dương Đào thấy hiệu quả quả là thu được, thế là yên tâm cười, cũng thoải mái cùng Thu Thủy nói vài câu, lúc sau đi ra ngoài lo việc sinh ý.
Thu Thiên hào khí can vân (3) nhất tâm muốn cho Thu Thủy cảm nhận được cảm giác gia đình, đối hắn thập phần chiếu cố, bình thường hắn không chịu nghe nha hoàn khuyên giải, mọi việc chỉ bằng chính ý nguyện. Nhưng hiện tại không giống.
Tỷ như Thu Thiên trước đây một ngày đêm ít nhất phải trèo lên cây đào ba trăm sáu mươi bảy lần nhưng hiện tại hắn một lần cũng trèo không được. Thu Thủy vẫn dùng tư thế thấp kém cùng hắn một tấc cũng không rời. Mỗi khi hắn muốn đi ra ngoài Thu Thủy sẽ dùng thân thể nhu nhược ngăn cản Thu Thiên, lại dùng nhãn thần nhát gan cầu xin, ai thanh nói: “Phu nhân, thiếu gia nhượng ta xem chừng người, van cầu người thương xót giúp tiểu nhân đi, ngươi nếu xảy ra chuyện tiểu nhân đảm đương không nổi, thiếu gia nhất định sẽ đem ta đuổi đi, ta sớm không có nhà lúc nhỏ đã bị đưa vào kỹ viện, nhận hết khi dễ vũ nhục…”
Thế là bắt đầu thao thao bất tuyệt, thao thao bất tuyệt, Thu Thiên nghe xong một lần đại biểu đồng tình. Nghe xong hai lần cũng thâm biểu đồng tình. Nghe xong ba lần …Nga cảm giác kém một chút. Nghe xong tứ lần… Ân, trên cơ bản không có cảm giác. Nghe xong năm lần… Ô ô ô, Thu Thủy a ngươi tha ta đi, ta không đi không được sao?
Hầu tử tinh cứ phải ngồi không, qua hai tháng, khi hắn rốt cục bị hạn chế mỗi ngày chỉ có thể xoay quanh trong phòng, có một ngày hắn đột nhiên tỉnh ngộ nghĩ tất cả đều là âm mưu của Dương Đào, hắn nhất định là cố ý cần Thu Thủy giam chân mình.
Vì vậy Thu Thiên tức giận đến tại trong phòng loạn xạ kêu gào, kiên quyết cho thấy sau này không cần Thu Thủy hầu hạ. Mặc cho Dương Đào nói xin tha thứ cùng Thu Thủy ở bên ngoài hết lần này đến lần khác khẩn cầu cũng không chịu ra. Nói giỡn sao? Quan hệ đến hạnh phúc bản thân a, nếu như một con khỉ không thể có quyền được hoạt động, hắn còn gọi là hầu tử cái gì a, hắn thẳng thắn làm tượng Phật được rồi.
Ngay lúc hắn tự đắc chợt nghe phía trước một tiếng kêu gào: “Bất hảo Thu Thủy nhảy sông tự vận mau cứu người a…”
===
(1) sát thủ Vương gia: Hình như anh này xuất hiện trong Mã đáo thành công.
(2) Kính nhược thần minh: kính trọng xem như thần.
(3) Hào khí can vân: khí phách như mây í.
*Nhìn qua nhìn lại* Ta bị ghét bỏ rồi sao? ô …ô…ô…