Chu Chu tru lên:
– Không phải! Ngưu ca ca của bọn ta là yêu tinh tốt nhất, bọn ta đều coi Ngưu ca ca là tối quan trọng, tối kính yêu thân ái, bọn ta đều coi tính mạng hắn quan trọng hơn của mình! – Hắn dùng sức lấy chân cào trên đất, tựa hồ để minh chứng lời nói đây là chân thật.
Tô Phi Hồng không muốn nghe nữa, hắn khoát khoát tay, lại nhíu nhíu chân mày, rồi sau đó hướng tới người nuôi heo và gã sai vặt trong phủ nói:
– Các ngươi, mau tìm người sửa lại chuồng heo, sửa xong thì cởi võng, bắt bọn nó quay về chuồng, xong việc nhớ đem lưới trả lại cho bản vương!
Gã sai vặt sáp lại, bồi cười hỏi:
– Vương gia, con trư yêu này tính sao?
Lời còn chưa dứt đã bị Tô Phi Hồng trừng mắt một cái, sau đó hắn vung tay áo nói:
– Mang nó về trong viện cho ta. Mẹ nó! Hắn hại bản vương thảm như vậy, một đao làm thịt thật quá nhân từ cho hắn, nhất định phải hảo hảo hảo dằn vặt mới được” – Hắn nói xong liền phẩy tay bỏ đi.
Gã sai vặt cười cười tuân lệnh đi xuống, gọi người đến khiêng Chu Chu đi. Vương gia của bọn họ tuy bên ngoài là ưu nhã cao quý không giận tự uy, rất có hình tượng, nhưng đấy chỉ vì hắn là nhiếp chính vương nên phải đội ra bên ngoài một cái mặt nạ thật đẹp. Thực ra trong phủ của hắn, tuy rằng bề ngoài vẫn cao quý ưu nhã là thế, nhưng cái miệng của hắn lại rất lợi hại, rất thích chửi lời thô tục. Thế nhưng bọn hạ nhân đều nghĩ vương gia như vậy lại dễ gần.
Chu Chu cứ như vậy bị trói bốn chân khiêng đến viện tử. Bởi vì hắn là một yêu tinh, cho nên bọn hạ nhân không kẻ nào bạo gan dám mở lưới ra, ngay cả Tô Phi Hồng cũng không dám. Hắn trên người có nhất kiện pháp bảo, do chính Quan Ải đưa cho để giúp hắn phá Thiên Trư trận. Ai mà biết được khi thu hồi pháp bảo, yêu tinh có đào phạm lần nữa hay không, hay thậm chí quay ngược lại ăn tươi hắn. Hắn cũng không thể nghĩ đến chính mình một đời ăn trư, cuối cùng lại bị trư ăn, thật là bi kịch a..
Loading...
Tắm rửa, thay đổi kiện áo choàng xong, Tô Phi Hồng cuối cùng vì mặt mày sạch sẽ mà cảm thấy tâm tình tốt hơn. Hắn nhìn thấy rõ rệt qua cửa sổ một cái đầu trư thật lớn dưới tàng cây hoa quế trong viện, nghĩ rằng cái đầu trư này tuy có điểm lớn bất thường, nhưng tại trư tộc mà nói, thật đúng là xinh đẹp, da thịt sạch sẽ hồng hào, trên có khối thiên màu đen lấm tấm những hoa văn, thân thể béo đô tròn vo thật thích, bốn chân vẫn không ngừng cào cào trên đất, bộ dáng đáng yêu đến mức ngay cả kẻ thích ăn thịt trư cũng không nỡ giết hắn nữa.
Hắn chậm rãi thong thả bước ra, nhìn thấy con trư kia mấp máy môi, tựa hồ đang niệm chú ngữ gì đó, hắn trong bụng bỗng cảm thấy “Lộp bộp!” một chút. Vội vã bước vài bước tới bên Chu Chu, nghĩ thầm thật là nhầm lẫn, nhất định phải làm thịt con trư yêu này, nếu để hắn thoát khỏi lưới, thì ai trả cho ta cái công đạo, thậm chí còn bị ăn tươi.
Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy được mấy lời được coi là chú ngữ kia của Chu Chu:
– Ô ô ô, thiên linh linh địa linh linh, Ngưu ca ca ngươi mau hiển linh., ngươi đang ở nơi nào, tiểu trư rất nhớ ngươi, ô ô ô, ngươi lần trước đem chú ngữ chịu đòn mà không đau dạy ta niệm một lần ô ô ô, ta đảm bảo từ lúc này tuyệt sẽ không vì ngắm nhìn nộn cây cỏ đến thất thần, hoặc ngủ quên nữa. Ta nhất định sẽ chăm chỉ đem chú ngữ học xong thật tốt, ô ô ô, Ngưu ca ca ngươi ở nơi nào, ngươi trở lại cứu tiểu trư một lần nữa, ô ô ô….
– Phốc, ha ha ha... Tô Phi Hồng cũng không nhịn cười được nữa, cười đến nỗi cơ bụng thắt hết cả lại. Hắn từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục cực kì nghiêm ngặt, học văn tập võ thuyết trị quốc, mọi thứ hắn đều tinh thông. Hơn nữa quốc vụ bận rộn, do vậy hắn ít khi thoải mái mà cười to. Tuy rằng trong phủ không cần đeo mặt nạ, còn được tự do một chút, nhưng cũng không có chuyện gì thú vị phát sinh, mặc dù ngày lễ ngày tết hội mời nhiều gánh xiếc ảo thuật, gánh hát pha chút trò đùa giỡn, tạp kĩ, hắn cũng không cảm thấy buồn cười chút nào.
Thế mà hôm nay cái con trư yêu này, lại khởi phát dây thần kinh cười của hắn, nhất là khi thấy hắn khom lưng ôm bụng cười, lại còn dùng sức lay lay cái đầu, đem hai cái móng đan chéo xát qua xát lại, giọng nghẹn ngào, uỷ khuất nói:
– Người xấu, ngươi là người xấu, ô ô ô, ngươi chê cười Chu Chu, ta muốn cho Ngưu ca ca gọi lôi đánh ngươi, ô ô ô, Ngưu ca ca đối tốt với ta nhất, ngay cả con rắn thối kia cũng không dám khi dễ ta, ô ô ô..
Tô Phi Hồng cười đến ruột gan đều đau nhức, thiếu điều chưa lăn lộn trên mặt đất mà thôi, chợt nghe thấy có người đằng xa nói:
– Vương... Vương gia, cái kia... Đến lúc bày bữa, Vương gia ngày hôm nay... Nga, muốn ăn ở nơi nào?…………..“Người kia... Hẳn là Vương gia, tuy rằng làm ra động tác rất quái dị, nhưng hình dáng y phục kia thì không sai chút nào”.. Phó nhân nghi hoặc nheo mắt nhìn lại.
– Ân, liền bày ở viện này đi, ngày hôm nay buổi trưa sẽ ăn ở chỗ này- Tô Phi Hồng đứng thẳng dậy, cố gắng nhịn cười trả lời, hắn tâm tình vô cùng thư sướng, chậm rãi bước đến cái bàn dưới tàng cây hoa quế – Ân, không sai, thoang thoảng hương hoa quế dễ chịu, cơm ngon canh ngọt, bên cạnh còn có con trư yêu pha trò cười, tấm tắc, xem ra bản vương từ nay về sau sinh hoạt sẽ không còn buồn chán nữa. Thật là lý tưởng a~