Sở Lưu Nguyệt nhìn Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng ngồi trên đài thượng vị cười mở miệng:
- Có thể xin Thái Hậu nương nương cho người chuyển một chiếc bàn ra giữa sân được không ạ, Lưu Nguyệt muốn chuẩn bị một số dụng cụ nữa, mong người chờ một chút.
Thái Hậu nghe xong lời Sở Lưu Nguyệt chẳng những không tức giận mà ngược lại càng hào hứng, rất nhiều người buông chén ngọc trên tay xuống nhìn chằm chằm vào Sở Lưu Nguyệt đang thản nhiên tươi cười đứng ở giữa sân, không biết rốt cuộc nàng muốn biểu diễn cái gì mà thần thần bí bí.
- Được.
Thái Hậu nương nương ra lệnh một tiếng, tiểu thái giám lập tức cho vòng, sau đó chuyển thân đi đến trước mấy chiếc bàn trong yến hội để lấy "đạo cụ".
Chốc lát sau, trên chiếc bàn giữa sân đã có một chiếc chén ngọc, bốn quả nho tím, còn có mấy đồng tiền, những đồng tiền này được lấy ra từ trên người Sở Lưu Nguyệt.
Hết thảy đều chuẩn bị xong, Sở Lưu Nguyệt đứng sau bàn ngước mắt nhìn Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng đang ngồi phía trên, cùng các Hậu Phi trong Hậu Cung.
Những người ngồi phía sau bởi vì không nhìn được hành động phía trước của Sở Lưu Nguyệt, sợ không xem được trò hay nên nhao nhao đứng lên, di chuyển sang hai bên để xem nàng biểu diễn. Thái Hậu cùng Hoàng Thượng thấy vậy cũng không trách cứ, tất cả cùng nhau dồn mắt về Sở Lưu Nguyệt.
Sở Lưu Nguyệt mở ra hai tay, đảo qua bốn phía, để cho tất cả mọi người đều nhìn rõ được tay nàng.
- Bây giờ mọi người nhìn xem hai tay của ta có đồ vật gì không?
Loading...
- Không có gì.
- Đúng vậy a, không có gì, làm trò gì vậy?
Những người xung quanh bắt đầu nghị luận, Tĩnh Vương Phương Ngâm vô cùng không kiên nhẫn nói:
- Sở Lưu Nguyệt, nhanh lên, đừng kiếm chuyện trì hoãn thời gian.
Sở Lưu Nguyệt nhẹ nhàng cười, hai tay hợp vào nhau, ống tay áo khẽ che, đợi đến khi hai tay lại lộ ra thì trong tay đã xuất hiện thêm một bó hoa tươi, đây chính là hoa mới được hái vào buổi sáng. Trên yến tiệc, ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối nhìn nàng, sau đó lại nhỏ giọng thì thầm, bàn tán.
Chuyện gì đã xảy ra? Lúc trước rõ ràng trên tay Sở Lưu Nguyệt không có vật gì, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một bó hoa tươi?
Sở Lưu Nguyệt không để ý tới tiếng nghị luận ngày càng nhiều của người xung quanh, nàng nhìn về phía Thái Hậu đang ngồi trên đài cao, sau đó dâng lên bó hoa tươi, mềm giọng cười nói:
- Lưu Nguyệt chúc Thái Hậu nương nương phước như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Vốn là Thái Hậu cũng giống như những người khác đang kinh ngạc không biết tại sao Sở Lưu Nguyệt lại làm được như vậy, rõ ràng trước đó không hề có bất cứ thứ gì, bó hoa kia xuất hiện như thế nào? Nhưng nghe được lời nói của Sở Lưu Nguyệt bà ngược lại càng cảm thấy vui mừng, phất tay ý bảo tiểu thái giám tiếp nhận lấy bó hoa của Sở Lưu Nguyệt. Thái giám nhận lấy bó hoa dâng lên Thái Hậu, Thái Hậu nhận lấy, nghe mùi quả nhiên vô cùng thơm, đây đúng là hoa mà buổi sáng các cung nữ hái để trang trí cho yến hội, nhưng mà Sở Lưu Nguyệt đã lấy nó ra thế nào?
Sau khi dâng lên hoa tươi, Sở Lưu Nguyệt đảo mắt xung quanh một vòng, sau đó vừa cười vừa nói:
- Mọi người có thấy trên bàn thiếu thứ gìđó không?
Mọi người nhanh chóng nhìn qua, liền nhận thấy chén ngọc trên bàn đã biến mất không thấy.
Có người kêu lên:
- Chén ngọc đâu mất rồi?
Sở Lưu Nguyệt gật đầu cười:
- Đúng vậy, chén ngọc đã biến mất rồi, nó chạy đi nơi nào đây? Hay là nó lại biến thành một bó hoa khác?
Lời nói vừa dứt, tay của nàng chợt vung lên, không ngờ trong tay lại xuất hiện một bó hoa nữa. Trên yến tiệc, nhất thời không khí như bị oanh tạc, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào tay Sở Lưu Nguyệt.
Chỉ thấy Sở Lưu Nguyệt đem hoa tươi đặt ở trên mặt bàn, sau đóống tay áo vung lên, chỉ chớp mắt, hoa tươi đã biến mất, mà chiếc chén ngọc vừa mới không thấy đâu giờ lại hoàn hảo vô khuyết xuất hiện trên bàn.
Rất nhiều người bắt đầu kích động:
- Trời đất, thật mới lạ, làm sao có thể làm được như vậy? Chén ngọc có thể biến thành hoa tươi, mà hoa tươi cũng có thể biến thành chén ngọc?
Từđầu đến cuối Sở Lưu Nguyệt vẫn giữ nụ cười thản nhiên trên khóe miệng, nhìn mọi người kích động, náo loạn liền giơ tay ý bảo mọi người bình tĩnh. Đợi không khí trên yến tiệc yên tĩnh một chút, Sở Lưu Nguyệt liền biểu diễn tiết mục kế tiếp.
- Bây giờ mọi người lại quan sát chiếc chén ngọc này, ta có thể làm cho những đồng tiền trên mặt bàn này xuất hiện trong chén.
Sở Lưu Nguyệt nói xong, trên yến tiệc rất nhiều người lắc đầu, ý nói không tin rằng nàng có thể làm được.
- Điều này sao có thể, đồng tiền làm sao có thể tự xuất hiện trong chén ngọc được?
Sở Lưu Nguyệt không kéo dài thời gian, nàng lập tức bắt đầu biểu diễn, đem chén ngọc úp xuống bàn, hơi động vào cũng không nhúc nhích. Sở Lưu Nguyệt đem đồng ném đến bên cạnh chén ngọc, chén ngọc vẫn không nhúc nhích nhưng không ngờđồng tiền lại thật sự xuyên qua chén ngọc.
Mọi người trên yến tiệc dường như muốn điên cuồng, tất cảđều kích động kêu lên, không ngừng kinh hoảng.
- Quá thần kỳ, làm sao có thể làm như vậy, làm sao có thể?
Sau khi biểu diễn cách không cho tiền đồng vào chén ngọc, Sở Lưu Nguyệt lấy hai đồng tiền còn lại trên bàn cho vào lòng bàn tay che lại rồi hướng lên phía Thái Hậu hỏi:
- Xin hỏi Thái Hậu nương nương, trong đây hiện tại có mấy đồng tiền?
- Hai đồng.
Lần này chẳng những Thái Hậu mà ngay cả Hậu Phi nội Cung đều kích động kêu lên, ai cũng đều nhìn thấy kia rõ ràng là hai đồng tiền.
Sở Lưu Nguyệt nhếch môi mở tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay của nàng xuất hiện bốn đồng tiền. Thật không thể ngờ, chẳng ai nhìn thấy Sở Lưu Nguyệt có động tác nào khác.
Mọi người trợn mắt há mồm, chuyện gì thế này?
Sở Lưu Nguyệt lại che đi tiền đồng, sau đó lại hỏi:
- Bây giờ có mấy đồng?
- Bốn đồng a.
Thái Hậu cùng Hậu Phi trên đài không nói gì, lần này các quý Phu Nhân hai bên yến hội kêu lên. Lúc trước Sở Lưu Nguyệt mở tay ra mọi người đều thấy được, có bốn đồng tiền.
Sở Lưu Nguyệt cười để tay xuống, chỉ thấy trên bàn tay một chút dấu vết cũng không có, hai bàn tay trắng trẻo trống trơn, một đồng tiền cũng không có.
Lúc này, tất cả mọi người đều không thốt ra được thành lời, đồng tiền đã đi đâu? Sở Lưu Nguyệt rõ ràng chưa hềđộng a.
Sở Lưu Nguyệt thấy mọi người kinh ngạc không nói được ra lời thì đưa hai tay lên mặt bàn, sau đó rút tay ra, trên mặt bàn xuất hiện tám miếng tiền đồng.
Càng nhiều người kêu lên, rất nhiều người bỏ đũa đứng lên đến sau lưng Sở Lưu Nguyệt.
Sở Lưu Nguyệt nhìn biểu hiện của mọi người rồi nhanh chóng nói:
- Được rồi, biểu diễn cho mọi người xem tiết mục cuối cùng.
Nàng nói xong, đưa hai tay lấy hai quả nho, sau đó đi đến trước những thiên kim tiểu thư.
- Mọi người đoán xem, trong tay nào của ta có quả nho?
Những người này vừa mới vây quanh nàng nên tất nhiên có thể thấy được nàng đưa hai tay lấy nho, chính vì vậy nhiều người kêu lên:
- Tay trái.
- Không đúng, tay phải cũng có.
Sở Lưu Nguyệt mở tay, chỉ thấy hai cánh tay một quả nho cũng không thấy.
Điều này... điều này... những thiên kim tiểu thưở gần không tin nổi vào mắt mình, các nàng tiến lên kiểm tra tay nàng, nhưng vẫn không thấy quả nho nào.
Qủa nho đi đâu rồi? Mọi người khó hiểu đưa mắt nhìn nhau. Sở Lưu Nguyệt lại nắm tay vào, khi nàng mở tay ra một lần nữa, chỉ thấy hai quả nho nguyên vẹn ở trong lòng bàn tay nàng.
Tiếng kinh hô lại một lần nữa vang lên, mọi người nghiêm túc đánh giá Sở Lưu Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kiếp trước, Sở Lưu Nguyệt không có sở thích gìđặc biệt, ngoại trừ nghiên cứu y thuật, chính là chế tạo độc dược, nàng căn bản không có thời gian đi đểý những chuyện khác. Về phần học ảo thuật, chính là vì nàng muốn cho vị hôn phu của mình một sự bất ngờ, để cho hắn vui vẻ một chút. Chỉ là sự vui mừng còn chưa đưa đến, ngược lại đã bị hắn làm cho chấn kinh, không ngờ hắn mang đến cho nàng một lễ vật lớn đến vậy, khiến nàng đến nơi này.
Trên yến tiệc, mọi người kinh ngạc, hồi hộp mà kích động, cho tới bây giờ họ chưa từng được xem tiết mục nào thú vị như vậy. Rất nhiều người nghị luận, Sở Lưu Nguyệt làm sao có thể làm được những điều này?
Nhưng người Sở Gia lại không nghĩ giống những người khác, nếu lúc trước Diệp Thị cùng Sở Tiêm Tiêm còn mơ hồ thì sau khi xem Sở Lưu Nguyệt biểu diễn sắc mặt hai người đồng thời thay đổi. Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng nắm lấy tay đối phương, run rẩy mở miệng:
- Tam thẩm, sao ta thấy nàng ta càng ngày càng kỳ quái?
- Xem ra thật sự là trúng ta rồi.
Diệp Thị mở miệng khẳng định, nếu Sở Lưu Nguyệt không trúng tà thì làm sao có thể làm được như vậy? Rõ ràng là bị quỷ nhập vào người!
Trên yến tiệc, sắc mặt Hoàng Thượng trở nên u ám, vẫn chúý quan sát Sở Lưu Nguyệt biểu diễn, cũng nghiêm túc suy nghĩ vì sao Sở Lưu Nguyệt lại làm được như vậy, nhưng trong lúc nhất thời không thểđoán ra được.
Thái Hậu hào hứng hỏi:
- Sở Lưu Nguyệt, tiết mục biểu diễn của ngươi tên là gì?
Sở Lưu Nguyệt nhìn về phía Thái Hậu nương nương, cung kính nói:
- Hồi Thái Hậu, tiết mục biểu diễn này có một cái tên rất dễ nghe chính làảo thuật ạ.
- Ảo thuật/
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, cho tới bây giờ chưa từng nghe đến có cái gì gọi làảo thuật, đây là lần đầu tiên nghe thấy.
Sở Lưu Nguyệt biết rõ mọi người khó hiểu cho nên giải thích một chút, nếu nàng không giải thích chỉ sợ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu sẽ lưu tâm, những Cáo Mệnh Phu Nhân này cũng sẽ rảnh rỗi mà bàn tán, khiến nàng rước lấy những lời đồn đãi không hay. Vì vậy nàng chậm rãi giơ tay:
- Kỳ thật đây là một số tiểu xảo mà lúc rảnh rỗi Lưu Nguyệt nghĩ ra, chỉ cần động tác tay nhanh một chút, lợi dụng nơi có thể cất giấu đồ vật để tráo đổi hoặc làm đồ vậy biến mất. Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương mời xem.
Sở Lưu Nguyệt đem tiết mục biểu diễn vừa rồi làm lại một lần một cách chậm rãi, nhờ động tác chậm mà mọi người có thể quan sát được rõ ràng. Hóa ra hoa tươi lúc trước nàng biến ra là do giấu trước trong áo, sau đó dùng tay áo thu chén ngọc vào, biến ra hoa tươi. Mặc dù nhìn qua đơn giản nhưng động tác tay vô cùng nhanh, nếu không sẽ để người khác nhìn ra sơ hở, còn đồng tiền cũng làm tương tự như vậy...
Sau khi Sở Lưu Nguyệt chậm rãi biểu diễn một lần xong, liền cười quỳ xuống:
- Lưu Nguyệt không tinh thông cầm, kỳ, thi, họa nên chỉ có thể dùng tiết mục này để làm Thái Hậu nương nương vui vẻ, hy vọng Thái Hậu nương nương hài lòng.