Diệp Lăng Nguyệt mới tu luyện đến luyện thể tầng thứ năm, chiến đấu với Ngân Trảo Ưng Vương đã đủ nguy hiểm rồi, càng miễn bàn nơi đó còn có một con linh thú cấp bốn thượng phẩm. Nghe đến đó, vẻ mặt Diệp Cô cực kỳ khẩn trương.
“Không dám nói dối ngoại công, con linh thú đó không phải do con giết. Con rơi vào sơn động hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại phát hiện linh thú đó đã chết rồi.” Diệp Lăng Nguyệt cố ý che giấu cuộc gặp gỡ của nàng với nam nhân đeo mặt nạ vàng kia.
“Có lẽ trong khoảng thời gian đó có cường giả khác đi qua sơn động. Nhưng Lăng Nguyệt à, con có thể giết được Ngân Trảo Ưng Vương đã là may mắn lắm rồi.” Diệp Cô cảm thán một câu.
“Ngoại công, còn có một chuyện, bọn con ở sơn thú phát hiện Tống gia sử dụng loại tên này.” Diệp Lăng Nguyệt ra hiệu, Diệp Thánh lập tức đưa mấy mũi tên sắt kia cho Diệp Cô.
Diệp Cô nhìn mấy mũi tên, vẻ mặt cũng thay đổi, hắn vội vàng gọi Diệp Hoàng Vân cùng Diệp Hoàng Thành đến nói chuyện.
Diệp Lăng Nguyệt cùng Diệp Thánh biết ý lui ra.
“Phụ thân, chuyện này có chút kỳ quái. Kỹ thuật luyện sắt của Tống gia vẫn không bằng Diệp gia chúng ta, sao có thể luyện chế ra được mũi tên này?” Diệp Hoàng Vân nhìn mũi tên sắt trong tay, chân mày nhíu chặt lại.
“Đại ca, mũi tên này chưa chắc do Tống gia luyện chế ra được. Có lẽ là Tống gia ỷ vào trong tay mình có mỏ sắt chất lượng cao ở núi Thất Tinh, sau đó ra giá cao mời các thương hội lớn ở huyện thành luyện chế giúp.” Diệp Hoàng Thành không chút để ý nói: “Có điều, ngày lành của Tống gia sắp kết thúc rồi. Chúng ta thắng được sơn thú năm nay, quyền khai thác mỏ quặng ở núi Thất Tinh trong ba năm tới thuộc về chúng ta.”
Mỏ quặng sắt ở sườn núi phía bắc của là mỏ quặng lớn nhất của núi Thất Tinh, trữ lượng cũng phong phú nhất. Kể từ khi giành được quyền khai thác mỏ quặng này, Tống gia mới bắt đầu buôn bán khoáng sản, do đó mới có thể ngồi ngang hàng với Diệp gia.
Tống gia mất đi mỏ quặng sườn bắc núi Thất Tinh cũng chẳng khác nào mất đi một cánh tay phải.
Loading...
“Thế sự khó liệu. Mấy ngày tới các con phải theo dõi người của Tống gia chặt chẽ, nhất định phải để cho bọn chúng mau chóng giao mỏ quặng sườn bắc núi Thất Tinh ra.” Diệp Cô nhìn mấy mũi tên kia, lông mày vẫn nhíu chặt. Hắn vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Diệp Hoàng Thành đi ra khỏi đại sảnh liền thấy Diệp Thanh cúi đầu ủ rũ đứng một bên.
“Đồ vô dụng, ngay cả một con ngốc cũng không bằng! Nếu tỷ tỷ của con ở đây, khi nào thì đến lượt phế vật như nó diễu võ dương oai?” Mặc dù đã giành được mỏ quặng sườn bắc núi Thất Tinh, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến đó là nhờ công lao của Diệp Lăng Nguyệt, Diệp Hoàng Thành lại căm tức.
Diệp Hoàng Ngọc từ nhỏ vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ hắn, dựa vào cái gì mà nàng sinh ra một đứa phế vật cũng hơn hẳn con trai của hắn?
Nghe được hai chữ “tỷ tỷ”, vẻ mặt của Diệp Thanh càng thêm buồn bã.
Phụ thân vẫn luôn chỉ nhìn đến tỷ tỷ Diệp Lưu Vân, trong lòng phụ thân hắn căn bản là không có địa vị gì.
“Cũng may qua nửa năm nữa là Lưu Vân học nghệ trở về. Đến lúc đó ta xem Diệp Lăng Nguyệt kia còn thể bày trò gì nữa?” Diệp Hoàng Thành hừ lạnh một tiếng, không hề để ý đến Diệp Thanh.
Trong Kiều Sở viện, Diệp Lăng Nguyệt đang kể lại chuyện sơn thú cho Diệp Hoàng Ngọc nghe.
“Lăng Nguyệt, lần này con có thể thắng được trong kỳ sơn thú là dựa vào may mắn chứ không phải thực lực. Bắt đầu từ ngày mai, thời gian tu luyện của con tăng lên gấp đôi. Trừ khi phải đi Thạch phường, còn không không cần chạy lung tung.” Diệp Hoàng Ngọc thấy con gái bình yên trở về, lại còn được thưởng, trên mặt của vui vẻ hơn rất nhiều.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại bắt đầu lo lắng cho Lăng Nguyệt.
Người của Tống gia đều là loại lang sói. Sau cái chết của Tống Hãn cùng việc mất đi mỏ quặng núi Thất Tinh, Tống gia nhất định sẽ ghi hận Lăng Nguyệt.
Minh thương dịch đóa ám tiễn nan phòng (1), nếu nàng còn thực lực như năm đó chắc chắn sẽ không sợ Tống gia. Nhưng hiện tại thân thể của nàng... Diệp Hoàng Ngọc nghĩ đến đây, chân mày cũng nhăn lại.
“Mẹ, sao lại nhíu mày rồi, hay là bệnh cũ tái phát? Con ở bên ngoài mới học được cách xoa bóp mới, để con làm thử cho mẹ một lần.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa đẩy Diệp Hoàng Ngọc đi vào trong phòng.
“Nha đầu này, từ đâu học được lắm trò như vậy?” Diệp Hoàng Ngọc biết con gái đang dỗ khéo mình, cũng theo ý nàng nằm xuống.
Kể từ sau khi nàng bị thương, mỗi năm vào hai mùa xuân thu gân cốt đều đau đớn không thôi. Kể từ khi uống rượu bách quả do Diệp Lăng Nguyệt mang về, nàng cảm thấy gân cốt đã khỏe lên không ít, số lần đau đớn cũng giảm đi. Thế nhưng muốn khôi phục thực lực như ban đầu thì còn chưa được.
Diệp Hoàng Ngọc nằm sấp trên tháp. Diệp Lăng Nguyệt dùng một bài xoa bóp thông gân hoạt lạc mà Hồng Mông phương tiên để lại để xoa bóp cho Diệp Hoàng Ngọc.
Mới xoa bóp được chốc lát, Diệp Hoàng Ngọc đã thoải mái đến híp mắt lại, lúc này nàng mới biết con gái nàng không nói giỡn. Thêm một hồi nữa, nàng mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy lặng lẽ vận dụng đỉnh tức.
Mấy ngày trước, sau khi hấp thu một phần dược lực của Xích Dương tố, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện đỉnh tức của Càn Đỉnh cũng mạnh lên không ít. Đỉnh tức ban đầu chỉ bằng một sợi tóc nay đã lớn bằng một ngón tay út, khống chế cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Trước kia đỉnh tức của Càn Đỉnh chỉ có thể phát hiện ra trong cơ thể của Diệp Hoàng Ngọc có nhiều điểm đen nhưng không cách nào nhìn xuyên thấu qua thân thể được. Hôm nay Diệp Lăng Nguyệt muốn thử xem nó có thể xuyên thấu qua thân thể người khác để nhìn rõ điểm đen bên trong cơ thể hay không.
Sau khi đỉnh tức tiến vào trong cơ thể Diệp Hoàng Ngọc, trong đầu Diệp Lăng Nguyệt cũng dần dần hiện lên tình huống bên trong cơ thể của Diệp Hoàng Ngọc.
Diệp Lăng Nguyệt cực kỳ mừng rỡ, nàng cố gắng ngưng thần tĩnh khí, tiếp tục khống chế đỉnh tức di chuyển trong cơ thể Diệp Hoàng Ngọc.
“Đây là...?” Diệp Lăng Nguyệt phát hiện thân thể, kinh lạc cùng gân cốt của mẫu thân đều rất khỏe mạnh, thế nhưng mấy huyệt đạo trọng yếu trên người nàng đều có rất nhiều điểm đen bám quanh.
Những điểm đen kia, bất luận là màu sắc hay kích thước, đều nghiêm trọng hơn nhiều so với điểm đen trước kia phát hiện trên người Đại Hoàng.
“Chính những thứ này khiến cho nhiều năm qua mẫu thân vẫn luôn bị bệnh tật quấn thân.” Diệp Lăng Nguyệt nghĩ thầm trong lòng.
Số điểm đen kia quá nhiều, Diệp Lăng Nguyệt còn không thể thanh trừ hết toàn bộ được. Nàng đành lựa chọn cắn nuốt trước những điểm đen xung quanh khu vực đan điền.
Đỉnh tức tiếp cận điểm đen sau rất nhanh phát động tiến công. Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Lăng Nguyệt mới đầu đầy mồ hôi mà thu hồi đỉnh tức.
Điểm đen bám quanh đan điền của Diệp Lăng Nguyệt đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
Diệp Hoàng Ngọc tỉnh lại nhìn thấy gương mặt mỏi mệt của con gái cũng âm thầm tự trách. Nàng cũng thật vô tâm, con gái mới vừa tham gia sơn thú trở về, đúng ra phải để nàng đi nghỉ ngơi trước mới đúng.
“Mẹ, mẹ thử cảm nhận xem thân thể có thoải mái hơn chút nào không?” Cắn nuốt điểm đen trong cơ thể Diệp Hoàng Ngọc khó hơn nhiều so với việc cứu Đại Hoàng trước kia. Diệp Lăng Nguyệt cũng nôn nóng muốn biết hiệu quả thế nào.
Diệp Hoàng Ngọc thử vận khí, phát hiện thân thể của mình có tinh thần hơn trước rất nhiều, sử dụng nguyên lực cũng không thấy cản trở như trước, trong lòng nàng vừa mừng vừa sợ.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Hoàng Ngọc, Diệp Lăng Nguyệt cũng thấy vui vẻ. Xem ra chỉ cần dùng đỉnh tức cắn nuốt thêm mấy lần nữa, mẫu thân cũng có khả năng khôi phục tu vi.
***
(1) Minh thương dịch đóa, ám tiễn nan phòng: đao kiếm trước mặt dễ tránh, bị đánh lén sau lưng thì khó tránh.