Đó là một nam tử mặc áo choàng đen nhung tơ vàng, do bị che bởi mặt nạ nên mặt mày không rõ, chỉ lộ ra đôi môi cong rất đẹp và một đôi mắt phượng dài hẹp hút hồn.
Dưới ánh nắng ban mai, đôi môi màu anh đào nhạt của nam tử cong cong, mái tóc dài màu đen xõa trên vai một cách không trật tự khiến thân hình của hắn càng tôn thêm vẻ cao lớn, một luồng khí tức cuồng dã khó diễn tả thành lời bao phủ quanh người.
Chỉ cần nhìn sơ qua là sẽ phát hiện ra đây là một nam tử vô cùng nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng tràn đầy sức lôi cuốn.
Nam tử đã đứng ở đây khá lâu, chỉ là hình dáng hắn như ma quỷ, hơi thở lúc có lúc không nên không có bất kỳ ai để ý đến sự tồn tại của hắn.
Vừa nãy hành động của Diệp Lăng Nguyệt và tiểu Chi Ước đều rơi vào trong mắt hắn, một tiếng “thú vị” của hắn cũng không biết là nói Diệp Lăng Nguyệt hay là tiểu Chi Ước.
Nam tử thoáng cái đã biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa, giống như hắn trước giờ chưa từng tồn tại vậy.
Chuyện chó dữ hành hung rất nhanh đã qua đi, sau khi Diệp Lăng Nguyệt trị khỏi cho con chó dữ đó thì trong lòng cũng rất vui mừng, Càn Đỉnh thế mà lại còn có thể chữa bệnh.
Nhưng ngay sau đó suy nghĩ lại thì Diệp Lăng Nguyệt đã hiểu ra rồi.
Hồng Mông Phương Tiên vốn dĩ chính là y thuật vô song, nhưng trong Hồng Mông Thủ Trát lại không để lại bất kỳ châm pháp truyền thế nào, tuy nhiên lại có một số ca bệnh. Có lẽ Hồng Mông Phương Tiên vốn dĩ có thể lợi dụng đỉnh tức trong Càn Đỉnh để chữa bệnh, chỉ là trước đây do đỉnh tức quá yếu thôi.
Nếu có thể chữa khỏi bệnh trên người con chó dữ, vậy có nghĩa là nàng cũng có thể xem bệnh cho người khác phải không, ví dụ như bệnh trên người của mẫu thân.
Loading...
Nghĩ đến đây, tim của Diệp Lăng Nguyệt đập nhanh hơn mấy phần, nàng vội vã trở về Kiều Sở Viện.
Diệp Lăng Nguyệt tìm một cái cớ, trước tiên dùng bà Lưu để thử nghiệm, nhưng điều khiến nàng thất vọng là khi nàng thử đưa đỉnh tức vào trong cơ thể của bà Lưu thì chỉ thấy một cái bóng mờ nhạt.
Cơ thể người và cơ thể của con chó dữ vẫn là có chút khác biệt.
Xem ra đỉnh tức vẫn còn hơi yếu, e rằng phải thêm mấy tháng nữa mới có thể khiến đỉnh tức nhìn rõ bệnh tật trong cơ thể người.
Diệp Lăng Nguyệt có chút nản lòng, trong lòng nàng hiện giờ chỉ có một ý nghĩ đó là tăng tốc tu luyện.
Chớp mắt đã trôi qua mấy ngày, thời gian này Diệp Lăng Nguyệt lại bàn giao một lô quả thanh mộc, tính thêm số tiền tích lũy được trước đó thì trong tay Diệp Lăng Nguyệt đã có bốn năm trăm lượng bạc.
Diệp Lăng Nguyệt dùng món tiền này mua thêm một số hạt giống dược thảo và hạt giống trái cây trong tiệm dược liệu, chủng loại dược thảo trong Hồng Mông Thiên cũng dần dần phong phú lên.
Hôm nay, sáng sớm tinh mơ, lúc này cũng là thời gian tốt nhất để hấp thu tà khí.
Diệp Lăng Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, trước ngực treo miếng huyền âm ngọc đó.
Nguyên lực giữa trời đất bị hút vào trong huyền âm ngọc, hóa thành từng sợi khí tức màu đen. Những khí tức đó chính là tà khí mà Diệp Hoàng Ngọc đã nói trước đây.
Võ giả đạt đến Luyện Thể tầng năm, lần lượt bắt đầu hấp thu tà khí trong nguyên lực phân chia trời đất. Tà khí vào trong cơ thể người sẽ dần dần tụ lại ở trong gân mạch, gột tẩy kỳ kinh bát mạch trong cơ thể con người, chờ đến khi kỳ kinh bát mạch hoàn toàn đả thông thì có nghĩa là võ giả từ cảnh giới Luyện Thể đột phá đến cảnh giới Hậu Thiên.
Võ giả tầm thường muốn đạt đến cảnh giới này thì cần thời gian năm năm hay thậm chí là mười năm.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt trước đó đã có Tụ Nguyên Dịch, nay lại có trong tay huyền âm ngọc, nên khi tu luyện thì đương nhiên là làm ít mà hiệu quả nhiều.
Dựa vào huyền âm ngọc, lượng lớn tà khí tinh khiết đi vào trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt từng chút một, gột rửa kỳ kinh bát mạch trong người nàng.
Ầm một tiếng, một sợi kinh mạch trong người đã được đả thông.
“Luyện Thể tầng sáu.” Diệp Lăng Nguyệt mở mắt ra, đi kèm với sợi kỳ kinh thứ nhất trong người được đả thông, nguyên lực trong cơ thể nàng lại tăng mạnh lên một đoạn, chính thức bước vào Luyện Thể tầng thứ sáu.
Diệp Lăng Nguyệt nhảy bật dậy, bên ngoài gà gáy chưa qua ba tiếng.
Đi đến trong sân, Diệp Lăng Nguyệt trước tiên là đánh một bộ Băng Lôi Quyền, chỉ thấy gió quyền của nàng cuồn cuộn như ngọn sóng, mỗi một quyền đều liên tục xé tan không khí trong đêm tối.
“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm”
Cùng với một tiếng hét của Diệp Lăng Nguyệt, xuất quyền, quét chân, phát lực, một quyền trong tay tựa như sấm chớp đánh mạnh vào một hòn non bộ bên cạnh.
Trên hòn non bộ, đá vụn văng loạn xạ, hòn non bộ bị đánh vỡ thành một đống bột vụn, văng tứ tung trên mặt đất.
“Sáu luồng sấm chớp, Băng Lôi Quyền cuối cùng đã thành nàngng rồi.”
Diệp Lăng Nguyệt gật gật đầu, Luyện Thể tầng sáu, dù là hôm nay nàng đối đầu với đại biểu ca Diệp Thánh thì nàng cũng có thể bảo đảm bản thân nắm chắc phần thắng.
Một bộ quyền pháp đánh ra, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy nguyên lực trong người mình tiêu hao rất ít, nàng vẫn cảm thấy chưa đã nên luyện thêm một bộ Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ, cho đến lúc ở phía đông hiện ra vệt trắng bạc đầu tiên thì nàng mới thu tay lại.
“Từ sau khi đỉnh tức xuất hiện, tốc độ tu luyện và tốc độ hồi phục nguyên lực của mình đều tăng nhanh rất nhiều. Càn Đỉnh không hổ là vật báu mà Hồng Mông Phương Tiên để lại.” Sau khi thở ra từ từ, quệt đi mồ hôi trên trán, trên mặt Diệp Lăng Nguyệt hiện lên một vầng hồng.
Trong thiện phòng đã có một loạt mùi thơm của thức ăn bay đến.
Từ sau khi dọn về đông trang, đãi ngộ của Diệp Lăng Nguyệt tốt hơn rất nhiều, nàng đang trong thời kỳ thân thể phát triển nên Diệp Hoàng Ngọc lệnh cho thiện phòng chuẩn bị thức ăn khá thịnh soạn.
Ngoài ra, Diệp Lăng Nguyệt còn bỏ một số Tụ Nguyên Dịch vào trong thức ăn của nàng, mẫu thân và bà Lưu mà thần không biết quỷ không hay.
Sức khỏe của ba người bất giác cũng tăng cường lên rất nhiều, ngay cả bà Lưu tuổi già sức yếu giờ đây cũng tinh thần quắc thước, cả bệnh tật lâu năm cũng được chữa khỏi rồi.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị đến Thạch Phường thì nhìn thấy bà Lưu ngồi bên cạnh đang mặt mày rầu rĩ xem sổ sách của Kiều Sở Viện.
Hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc đều có tính cách nhàn hạ, sổ sách trong viện vẫn luôn do bà Lưu quản lý.
“Bà Lưu, có phải sổ sách của Kiều Xuân Viện có vấn đề gì không?” Diệp Lăng Nguyệt sáp lên phía trước.
“Không có vấn đề gì, từ sau khi chuyển đến đây thì lương tháng trong viện vẫn rất bình thường. Nhưng tiểu tiểu thư, mấy ngày nữa chính là sinh nhật năm mươi lăm tuổi của gia chủ rồi, trong viện chúng ta cũng phải chuẩn bị quà mừng thọ.” Việc khiến bà Lưu rầu rĩ chính là chuyện đại thọ của gia chủ.
Đại thọ của Diệp Cô là việc lớn của Diệp gia, mấy năm trước khi quan hệ của cha con Diệp Hoàng Ngọc và Diệp Cô căng thẳng, Diệp Hoàng Ngọc trước giờ chưa tham dự nên dĩ nhiên cũng không cần chuẩn bị quà lớn gì.
Nhưng năm nay thì khác rồi, tiểu tiểu thư bỗng nhiên nổi tiếng trên Tộc Thí Diệp gia, nay lại còn làm việc ở Thạch Phường Diệp gia. Sự coi trọng của gia chủ đối với tiểu tiểu thư mọi người đều nhìn thấy cả, bà Lưu cũng không muốn vì vấn đề quà mừng thọ mà khiến Diệp Lăng Nguyệt chịu uất ức.
Sau khi chuyển đến đông trang, cuộc sống ở Kiều Sở Viện tốt lên nhiều, nhưng lương tháng cũng chỉ vừa đủ cho chi tiêu hàng ngày và trả lương cho người hầu, còn những thứ có trong viện đều là những đồ không đáng tiền, dĩ nhiên là không thể tặng cho gia chủ.
“Thì ra là vậy, bà Lưu, việc này bà không cần lo, con đã chuẩn bị xong một món quà lớn để tặng gia chủ, bà đừng lo nữa.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe thì mở miệng vơ lấy việc tặng quà vào mình để bà Lưu không cần lo lắng nữa.