Editor: Quế Nhi
Diệp Lăng Nguyệt hào hứng trở lại bắc trang, muốn nói cho mẫu thân biết tin tốt này.
Nhưng vừa tới cửa bắc trang, liền thấy Lưu mụ cùng với một đám người tôi tớ đang ở bên ngoài khiên vác đồ đạc, Diệp Hoàng Ngọc cùng đại cữu Diệp Hoàng Vân thì đang đứng ở ngoài sơn trang, nói chuyện gì đó.
“Tam Muội, cha nói bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ dọn qua viện đông trang ở, trong viện còn giữ mấy người hầu tay chân lanh lẹ.” Diệp Hoàng Vân là trưởng tử Diệp gia nếu như nhìn bề ngoài cùng với gia chủ Diệp Cô rất là giống nhau.
Dọn nhà? Diệp Lăng Nguyệt nhìn nét mặt của mẫu thân nhà mình, thấy nàng không có ý kiến gì, hoàn cảnh đông trang tương đối rất tốt, hiện tại đối với bệnh của mẫu thân mới có lợi.
“Lăng Nguyệt, con đã trở về, con làm sao không nói cho mẫu thân biết, con hiện tại đã đột phá Luyện Thể Ngũ Trọng?” Diệp Hoàng Ngọc cũng là từ trong miệng đại ca mới biết được con gái mình lại đột phá.
“Con cho rằng mẫu thân đã biết rồi, kỳ thực là tối hôm qua, hài nhi ngủ vừa cảm giác sau khi thức dậy, thì liền đột phá.” Diệp Lăng Nguyệt hàm hồ kỳ từ* nói.
(*nói không rõ ràng, úp úp mở mở)
Ngủ một giấc thì đã đột phá.
Diệp Hoàng Vân nghe thấy, ho khan mấy tiếng, trưởng tử Diệp Thánh của hắn đột phá Luyện Thể Ngũ Trọng, nhưng mà là ước chừng dùng thời gian nửa năm, chính mình nghe cháu gái nói ngủ liền đột phá, thức sự người so với người làm người ta tức chết a.
Loading...
Diệp Hoàng Ngọc cũng dở khóc dở cười, nhưng mà nàng cũng biết, con gái uống qua hầu rượu, rất có khả năng là hầu tửu phát huy tác dụng, những việc này nàng tất nhiên tất nhiên là không tiện trước mặt của đại ca mà nói.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn lại mẫu thân một chút, phát hiện mẫu thân khi uống hầu rượu đã tinh luyện qua, sắc mặt hồng hào, so với ngày thường nhìn qua có tinh thần rất nhiều, trong lòng không khỏi cao hứng.
“Lăng Nguyệt a, nghe nói hôm nay con đi Võ Các, con đã chọn nền tảng võ học nào?” Diệp Hoàng Vân cười híp mắt đi lên phía trước, dưới gối* hắn chỉ có hai đứa con trai, luôn luôn ham muốn có một cô con gái, thấy Diệp Lăng Nguyệt lanh lợi cùng với dáng dấp xinh xắn, rất là ưa thích.
(*chỉ con cháu)
“Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ.” Diệp Lăng Nguyệt lời vừa nói ra khỏi miệng, hai trưởng bối đứng phía trước đều kinh ngạc không thôi, Diệp Hoàng Ngọc há miệng muốn nói gì đó, còn Diệp Hoàng Vân thì nở nụ cười.
Năm đó Diệp Hoàng Ngọc vào Võ Các thì chọn môn thứ nhất nền tảng võ học, cũng là Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ, khổ nổi là không học được, thế nên mới đổi bộ pháp Thanh Vân.
“Tiểu hài tử, để cho nàng được chút thất bại mới tốt, cùng lắm thì ngày sau đổi lại một môn võ học khác là được.” Diệp Hoàng Ngọc cũng biết rõ nữ nhi của mình, từ sau khi biến hóa thông minh, làm việc gì cũng nhạy bén, tuyệt đối sẽ không tùy tiện hành sự, nếu nàng muốn học, vậy thì tùy nàng có thể tốt cho nàng là được rồi.
Sau khi người một nhà dọn vào đông trang, Diệp Hoàng Vân gọi Diệp Lăng Nguyệt lại.
“Lăng Nguyệt, con bây giờ cũng là đệ tử tinh anh Diệp gia, dựa theo gia quy trong nhà, nam tử tròn mười ba thì sẽ xuống quáng sơn* rèn luyện, nữ tử thì phải đi thạch phường học tập buôn bán. Ngày mai con cùng với đại biểu ca DiệpThánh, đi đến thạch phường Diệp gia nhìn một chút.” Diệp Hoàng Vân sau khi dặn dò, mới mang theo hạ nhân rời đi.
(*khu mỏ, quặng)
Lưu mụ còn mang theo một đám người làm mới ở bên ngoài sắp xếp lại, còn Diệp Lăng Nguyệt thừa dịp mọi người không chú ý, liền vào Hồng Mông Thiên.
Vừa vào Hồng Mông Thiên, tiểu Chi Chi liền xòe chân ngắn ra, chạy vòng quanh những mẫu đất trong Hồng Mông Thiên bày ra một bộ dáng vui mừng đắc ý.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt được thủ trát* của Hồng Mông Phương Tiên, đối với toàn bộ trong Hồng Mông Thiên khống chế trong tay cũng càng ngày thuận buồm xuôi gió, nàng biết, nếu muốn Hồng Mông Thiên càng mạnh lên thì phải làm cho bên trong có nguyên khí sung túc dồi dào hơn nữa, hiện tại chỉ có một ít linh thực** quan trọng hơn chính là phải tăng lên thực lực của chính mình.
(*ý như một quyển sách lưu lại bí quyết) (**vd Tụ Nguyên Thảo...)
“Nha Nha.” tiểu chi chi đang nằm sấp vào Diệp Lăng Nguyệt đội nhiên di chuyển đến một gốc cây Thanh Mộc Quả rồi hái xuống.
Chỉ có điều là chỉ qua thời gian nữa tháng, vốn là cây ăn quả Thanh Mộc chỉ cao hơn một thước, nhưng mà hiện tại đã cao ba bốn thước.
Bởi vì Hồng Mông Thiên, không có ai hái, từng cây từng cây Thanh Mộc quả đều tỏa ra mùi thơm mê người mùi thơm mê người, đem nhánh cây cũng ép cong.
Tiểu chi chi thèm nhỏ dãi Thanh Mộc quả, muốn leo lên ăn vụng, chỉ tiếc thân cây quá bóng loáng, móng vuốt của nó cào mấy cái liền từ trên cây té xuống, té chổng bốn chân lên trời, dáng dấp kia có chút buồn cười.
Diệp Lăng Nguyệt tâm thần động hơn động, một Thanh Mộc quả rớt xuống, rầm một tiếng nện ở bên người tiểu chi chi bên người, vội vã sử dụng tứ chi của nó, đem cái đó đạt tới nửa người to nhỏ củaThanh Mộc quả ôm đến sít sao.
“Nhiều Thanh Mộc quả như vậy, xem ra lần này, phát tài rồi.” Diệp Lăng Nguyệt liếc nhìn trên cây Thanh Mộc quả, mặt mày cười đến híp lại, nàng thật giống như nhìn thấy vô số ngân lượng ở hướng về phía nàng vẫy tay.
Giờ phút này, bên trong tiệm bán thuốc Thu Phong Trấn, chân mày của chưởng quỹ đều có thể véo ra nước.
Thanh Mộc quả đã hết hàng một tháng nay.
Sớm trước có người hái thuốc gan lớn, vào khu vực trên lưng núi thường có mười mấy cây Thanh Mộc quả, nhưng toàn bộ cũng không trông thấy cây nào.
Thực sự liền một cái hột đều cũng không lưu lại.
“Nhất định là những người đạo phỉ, đem những cây Thanh Mộc quả chặt hết rồi. Thế nên ngay sau đó Thanh Mộc quả không còn xuất hiện nữa, té đánh rượu làm sao bây giờ a.” Chưởng quỹ thở dài thở ngắn, không được nữa, xem ra chỉ có thể dùng giá cao, từ trong huyện thành mua một chút ít Thanh Mộc quả trở về.
Nhưng mà Thanh Mộc quả làm té đánh rượu, nhất định phải mới mẻ, Thanh Mộc quả cách ba ngày trở lên thì dược hiệu sẽ không tốt.
“Chưởng quỹ.” Một thanh âm quen thuộc, làm cho chưởng quỹ tỉnh táo lại.
“Cô nương, ngươi đến rồi a, lần này vẫn là bán Tụ Nguyên thảo?” Chưởng quỹ cường cố nặn ra vẻ tươi cười, tiến ra đón.
“Không, lần này ta là bán Thanh Mộc quả.” Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, không vội vã mà lấy ra một Thanh Mộc quả.
Trái cây kia, xanh mượt, so với bình thường Thanh Mộc quả lớp gấp ba bốn lần, không chỉ có như vậy hơn nữa còn rất mới mẻ.
“Thanh Mộc quả? Thanh Mộc quả tốt như vậy không biết cô nương ngươi là từ nơi nào chiếm được?” Chưởng quỹ nuốt một ngụm nước bọt, hận không thể đem cái Thanh Mộc quả kia đoạt tới.
“Là một bằng hữu của ta, dùng nhiều phương pháp đặc thù, từ nơi khác tới được. Hắn mỗi ngày cũng có thể cung ứng khoảng chừng năm mươi cân, bất quá giá cả thì...” Diệp Lăng Nguyệt đang nói đến đó thì dừng lại.
“Giá cả dễ thương lượng, loại phẩm chất này, giá cả coi như là đắt năm phần mười cũng không quá đáng, lão phu nguyện ý ra một lượng năm ngân mua một cái Thanh Mộc quả, năm mươi cân coi như hai trăm năm mươi hai lượng.” Chưởng quỹ liền vội vã đáp ứng.
“Không, chưởng quỹ, ta chỉ án cái giá bình thường cho ngươi, hơn nữa chỉ cung cấp cho các ngươi. Nhưng ta có một điều kiện, ngươi nhất định phải giúp ta hỏi thăm được nơi nào có đan dược ngũ phẩm.” Diệp Lăng Nguyệt lắc lắc đầu, nàng có Hồng Mông Thiên trong tay, trước mặt lại có Đỉnh Tức ở tay, bao nhiêu ngân lượng, chẳng qua là vấn đề sớm muộn.
Hiện tại nàng chỉ muốn trợ giúp mẫu thân, khôi phục nhanh lên một chút.
“Chuyện này... thôi được, lão phu đáp ứng ngươi. Có điều đan dược ngũ phẩm xác thực rất ít, coi như là ở trong thị trấn, cũng không nhất định có thể tìm được. Như vậy đi, ngươi cho lão phu thời gian một tháng, chỉ cần có tin tức, liền lập tức thông báo cho cô nương.” Chưởng quỹ tiệm dược liệu tuy là không biết thân phận Diệp Lăng Nguyệt, thế nhưng hiện tại nàng đang cấp cho hắn một số lượng lớn Thanh Mộc quả.
Huống chi vị cô nương này, mỗi lần xuất ra dược thảo chất lượng tốt đến kì lạ, chắc hẳn ngày sau nàng còn đi rất nhiều địa phương, chưởng quỹ cũng rất tình nguyện kết giao với nhân nhân vật như vậy.
Sau khi hai người đạt thành thỏa thuận, Diệp Lăng Nguyệt không nói hai lời, liền đưa một nhóm Thanh Mộc quả đến.