Editor: Quế Nhi
Trong Võ Các Diệp gia, tồn tại nhiều sách võ của nhiều thế hệ Diệp gia thu thập, sau khi thay đổi các loại nền tảng võ học.
Tiền Tam Giáp trên tộc tỷ thí Diệp gia hay là người lập công lớn, thì mới có thể được phép tiến vào Võ Các.
Ở Võ Các canh phòng nghiệm ngặt, năm xưa Diệp Lăng Nguyệt “Ngốc nữ”, căn bản ngay cả khu vực này cũng không dám đến gần.
“Cha, ta mang Lăng Nguyệt đến rồi.” Thế hệ này trông coi Võ Đường là cha của Diệp Ngân Sương, nhị cữu của Diệp Lăng Nguyệt, gọi là Diệp Hoàng Thụ.
Tuy nhiên Diệp Hoàng Thụ cùng với Diệp Hoàng Thành tuy là huynh đệ, nhưng tính tình của hai người không giống nhau, Diệp Hoàng Thụ không thích kinh thương*, làm người ngay thẳng đáng tin, cho nên Diệp Cô liền ra lệnh hắn trông coi nơi trọng yếu Võ Các Diệp gia.
(*làm ăn buôn bán)
Diệp Lăng Nguyệt đang đánh giá vị nhị cữu này của nàng, Nhị cữu cùng Diệp Ngân Sương rất giống nhau, hai người đều là mặt tròn, chẳng qua là trên người Diệp Hoàng Thụ, mơ hồ có một cổ khí tức mãnh liệt.
Có thể trông coi địa phương trọng yếu như Võ Các thì tu vi Diệp Hoàng Thụ tuyệt đối không thấp.
“Nhị cữu.” Diệp Lăng Nguyệt kêu một tiếng, bên ngoài ngoại trừ đối với hai cha con Diệp Hoàng Thành, thế nhưng mấy vị cữu khác của Diệp Lăng Nguyệt đối với hai mẹ con nàng cũng coi như không tệ.
Loading...
“Đến rồi.” Diệp Hoàng Thụ liết mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Hoàng Thụ một mực nhìn kỹ “con gái ngốc” tam muội nhà mình, hôm nay vừa nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, mặc dù trên mặt còn có mấy phần ngây thơ, thế nhưng mặt mày, sống mũi, môi, ngũ quan không một chỗ nào là không Xảo Đoạt Thiên Công*.
(*vô cùng khéo léo)
Còn nhỏ như vậy, mà đã xinh đẹp nhiếp nhân tâm phách thế này, sau khi lớn lên, nhất định là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Diệp Hoàng Thụ không khỏi nghĩ tới năm đó Tam Muội Diệp Hoàng Ngọc cũng đã từng như vậy, khi đó nàng trẻ tuổi nóng tính, dung mạo vô song, lại chọc phải người không nên chọc, cuối cùng rơi kết cục bi thảm.
“Lăng Nguyệt, ngươi ở trên tộc tỷ thí biểu hiện của ngươi không tệ, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi không khiêu chiến với Diệp Thánh giành hạng nhất.” ngày đó Diệp Hoàng Thụ mặc dù không đi coi Tộc tỷ thí, nhưng từ trong miệng con gái mình biết được trận đấu trải qua như thế nào.
Nhưng lúc cuối Diệp Lăng Nguyệt lại buông tha cơ hội, không có khiêu chiến với Diệp Thánh.
“Diệp Thánh là con trai của nhị cữu, hắn so với ta lớn hơn ba tuổi cũng đã là vỏ giả Luyện Thể Thất Trọng, hiện tại ta không phải là đối thủ của hắn.” Diệp Lăng Nguyệt nghĩ chốc lát, rồi ung dung đáp.
Hạng nhất có thể đi vào Võ Các, hạng ba cũng vào được Võ Các, nếu nàng đã đắc tội với cha con Diệp Thanh, cũng không thể đem chi trưởng của Diệp gia đắc tội đi.
Thật là một hài tử thông minh!
Diệp Hoàng Thụ thất kinh, chỉ có mấy câu ngắn ngủi của Diệp Lăng Nguyệt, lại nói rõ ràng lý do.
Diệp Thánh là cháu ruột của Diệp gia, thân phận hắn và Diệp Thanh dĩ nhiên là không giống nhau.
Hiện tại không phải là đối thủ của hắn, cũng không có nghĩa là tương lai không phải, đứa nhỏ này, cũng biết rõ mình hôm nay là ăn nhờ ở đậu, nhưng từ trong xương cốt nàng, ngạo khí lại có một cổ không hề thua bất luận kẻ nào.
Trong tương lai người này nhất định sẽ thành danh, con gái nhà mình so với Diệp Lăng Nguyệt còn lớn hơn một tuổi, nếu bàn về mưu lược tài trí, nhưng ngay cả như thế nàng cũng không thể so sánh.
Trong lòng Diệp Hoàng Thụ không khỏi âm thầm vui mừng, cũng may ban đầu hắn không có ngăn cản con gái cùng Diệp Lăng Nguyệt kết giao.
“Quy định Võ Các, ai đạt tới Luyện Thể Tam Trọng mới được đi vào, năm xưa ngươi không có kiểm tra qua Nguyên Lực, nếu muốn tiến vào Võ Các, trước hết phải hoàn thành kiểm tra.” Diệp Hoàng Thụ vừa nói, đem Diệp Lăng Nguyệt mang tới phía trước cửa Võ Các, có một khối bia đo lường Nguyên Lực.
Trên bia đo lường Nguyên Lực, có khắc mấy con số từ “Một” đến “Chín”, để phân biệt và tượng trưng cho Luyện Thể Nhất Trọng đến Luyện Thể Cửu Trọng, nếu sau khi vượt qua số “Chín”, chính là Hậu Thiên Vũ Giả.
Năm xưa Diệp Lăng Nguyệt tại vì là ngốc nữa nên vẫn không có tham gia kiểm tra Nguyên Lực, nàng dựa theo lời nói Diệp Hoàng Thụ, đánh một quyền về phía trước trên bia đá.
Trên bia đo lường Nguyên Lực, có một mũi tên để do lường Nguyên Lực, Diệp Hoàng Thụ nhìn chăm chú, thoáng một cái đã nhãy lên vị trí Luyện Thể Tam Rrọng.
Diệp Hoàng Thụ vừa định nói “Có thể”, nào ngờ, Nguyên Lực trên tấm bia đá không có tản đi, lại vọt lên phía trước hai, một mực ở vị trí Luyện Thể “Năm” mới dừng lại.
“Luyện Thể Ngũ Trọng, Lăng Nguyệt, muội đã là Luyện Thể Ngũ Trọng?” Nếu không phải chính mắt thấy, Diệp Hoàng Thụ rất khó tin, mới Diệp Lăng Nguyệt chỉ có mười ba tuổi mà đã đạt tới Luyện Thể Ngũ Trọng.
Hắn như thế nào mà nhận được tin tức, Diệp Lăng Nguyệt mới chỉ là Luyện Thể Tứ Trọng.
“Vừa lúc ta ở trong núi tu luyện mới đột phá, Nhị cữu,kiểm tra xong rồi, ta có thể vào chứ?” Diệp Lăng Nguyệt giải thích một câu.
“Dĩ nhiên, Võ Các chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là nền tảng võ học Phẩm Giai, bao gồm một ít công phu quyền cước. Tầng thứ hai là Cửu Lưu võ học, còn tầng thứ ba chỉ có gia chủ Diệp gia và mấy vị trưởng lão mới có thể đi vào. Nhớ lấy, không thể ham nhiều, chỉ có thể được chọn một, nếu không sẽ xử lý theo gia quy.” Diệp Hoàng Thụ nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt một câu, đưa mắt nhìn nàng đi vào Võ Các.
“Tam Muội có con gái như thế, cũng là vạn hạnh trong bất hạnh, chỉ tiếc vết thương trên người Tam Muội...” Diệp Hoàng Thành cảm khái hàng vạn hàng nghìn, trong lúc nhất thời, cuối cùng nhìn bóng lưng Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ đến xuất thần rồi đứng lên.
Sau khi đợi Diệp Lăng Nguyệt vào Võ Các, Diệp Hoàng Thụ mới chợt nhớ tới cái gì, lập tức phái người, hướng về phía đại trạch Diệp gia chạy đi.
“Cái gì? Diệp Lăng Nguyệt đã đột phá Luyện Thể Ngũ Trọng?” Tin tức này, khiến cho Diệp Cô và tất cả đám người ở bên trong đều khiếp sợ không thôi.
“Thiên chân vạn xác*, Nhị gia đã dùng bia đo lường Nguyên Lực để kiểm tra qua.” Tên kia hạ nhân bẩm báo.
(*Vô cùng xác thực)
Ở Diệp gia, nếu đạt tới võ giả Luyện Thể Ngũ Trọng, số lượng nhiều nhất không quá hơn ba mươi người.
Mà trong những người này, mười ba tuổi liền có thể đột phá Luyện Thể Ngũ Trọng, chỉ có ba người, mà Diệp Lăng Nguyệt là người thứ ba, tỷ tỷ Diệp Thanh là Diệp Lưu Vân là người thứ hai, còn mẫu thân Diệp Lăng Nguyệt là Diệp Hoàng Ngọc lại là người thứ nhất.
Thế nhưng, Diệp Lăng Nguyệt cùng với Diệp Hoàng Ngọc không giống nhau, nàng luyện võ chưa tới một năm, nói cho đúng hơn là chưa đến ba tháng.
“Truyền tin tức xuống, hôm nay sẽ để cho người trong Bắc Trang chuyển ra ngoài, vào ở Đông Trang.” Diệp Cô mở miệng nói.
Năm đó, Diệp Hoàng Ngọc cùng với Diệp Cô xích mích nhau, mang theo con gái vào ở Bắc Trang, thoáng một cái chính là ở mười năm.
Bây giờ, kêu hai mẹ con các nàng dọn về Đông Trang, cũng có nghĩa là Diệp Cô chính thức tha thứ Diệp Hoàng Ngọc, chẳng qua chỉ là một bước ngắn mà thôi.
Nhớ lại năm đó, ngày tháng Diệp Hoàng Ngọc được coi trọng, thậm chí làm rạng rỡ và lấn át tất cả mọi người trong Diệp gia, Diệp Hoàng Thành khẽ cắn răng, trong lòng cực hận.
“Cha, nếu như Diệp Lăng Nguyệt đã đột phá Luyện Thể Ngũ Trọng, dựa theo gia quy Diệp gia, nàng cũng đã tuổi tròn mười ba, cũng nên tham dự vào vụ sự của gia tộc.” Diệp Hoàng Vân trưởng tử Diệp gia tiến lên một bước đề nghị nói.
Nam nữ võ giả Đại Chu, sau khi nam nữ chỉ cần tròn mười ba, đều có thể tham gia quân ngũ, hành thương*, đối xử như nhau.
(*người mua bán lương thực)
Luyện Thể Ngũ Trọng, cũng được coi là trụ cột vững vàng của Diệp gia, trong tương lai nhất định phải đảm đương trọng trách nặng nề của gia tộc.
Nếu Diệp Cô đã chấp nhận hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc, Diệp Lăng Nguyệt cũng chính là tử tôn bản gia Diệp gia, nàng càng sớm tiếp xúc với vụ sự của gia tộc thì càng tốt.
“Cũng tốt, chờ lát nữa sau khi Lăng Nguyệt từ Võ Các trở lại, liền phái người nói với nàng một tiếng. Phượng Hoàng Vân, con đi trước nói một tiếng với Phượng Hoàng Ngọc, bắt đầu từ ngày mai để cho Lăng Nguyệt không cần đi Võ Quán nữa, hãy đến khu vực thạch phường xem xét xung quanh một chút, tiếp xúc nhiều chút với bản gia người buôn bán.” Diệp Cô suy nghĩ một chút, rồi đáp ứng.