Sở Ngọc Thanh nhìn thấy một màn này thì hoàn toàn phát điên.
Tần Ninh làm vậy không chỉ là coi thường gã mà còn là sự sỉ nhục đối với gã.
Chỉ là một thằng nhãi Thương Môn cảnh cửa thứ tư, dựa vào cái gì mà lại sỉ nhục gã như vậy?
“Đáng chết!”
Sở Ngọc Thanh hét lên: “Dựa vào kiếm gỗ mà muốn giết ta? Ngươi nằm mơ đi!”
“Ai nói kiếm gỗ không thể giết người!”
Tần Ninh lúc này cầm kiếm gỗ trong tay, bình thản như đang đi dạo chơi.
Hai bóng dáng đang giao đấu, nhưng mọi người bỗng nhiên phát hiện, Tần Ninh dựa vào kiếm gỗ lại bình tĩnh ngăn cản phàm khí trường kiếm của Sở Ngọc Thanh.
Điều này thật khó tin!
Những cô gái vừa nãy còn mê muội tới giờ cũng im lặng.
Loading...
“Kiêu căng, thiếu hiểu biết như thế, thì để ngươi nhìn cho rõ thực lực chân chính của ta!”
Sở Ngọc Thanh hét lên một tiếng, bỗng nhiên, trường kiếm trong tay toả ra một cỗ linh tính, một kiếm khí vô hình xông lên trời.
“Đây là… hạt giống kiếm ý!”
Bỗng chốc trong đám người có người kinh ngạc hô lên.
“Hạt giống kiếm ý? Sở Ngọc Thanh thiếu gia đã lĩnh ngộ được hạt giống kiếm ý rồi?”
“Điều này quá khó tin đấy… Mới 18 tuổi, đã lĩnh ngộ được hạt giống kiếm ý”.
“Cảnh Môn cảnh cửa thứ sáu và lĩnh ngộ được hạt giống kiếm ý, Sở Ngọc Thanh chính là thiên tài xuất sắc của Sở gia!”
Sở Ngọc Thanh nghe thấy những lời xuýt xoa xung quanh thì vô cũng đắc ý.
Gã thích nhất cảm giác này, khiến người khác kinh ngạc, theo đuổi, ngưỡng mộ, ngước mắt mà nhìn.
Lúc em gái Sở Ngưng Thi ở đây, cô ta là đệ nhất thiên tài của Sở gia. Bây giờ, em gái đã rời đi, vậy thì Sở Ngọc Thanh gã chính là đệ nhất thiên tài của Sở gia, thậm chí trong thành Lăng Vân cũng không ai có thể so sánh được!
Hạt giống kiếm ý chính là con đường cần phải đi để lĩnh hội được kiếm ý. Nếu hiểu được ý nghĩa sâu xa của hạt giống kiếm ý thì gã cũng chẳng còn cách bao xa nữa là hiểu rõ được kiếm ý!
Hôm nay, thực lực mà Tần Ninh đã biểu hiện khiến hắn kinh ngạc, nhưng Tần Ninh càng mạnh, gã thi triển hạt giống kiếm ý, giết Tần Ninh, vậy thì gã sẽ mạnh hơn cả Tần Ninh!
“Chỉ là hạt giống kiếm ý mà thôi, còn không?”
Tần Ninh lắc đầu, nhìn những cô gái đang mê muội, vẻ mặt kỳ quái nói, giọng điệu vẫn đều đều như thế.
“Thanh phong dẫn kiếm quyết!”
Sở Ngọc Thanh rút kiếm ra, kết hợp với một hạt giống kiếm ý, bỗng chốc lao tới, kiếm khí cuốn quanh, kiếm phong gào thét, tấn công Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì lại giương cao kiếm gỗ trong tay.
Lúc này, kiếm gỗ trong tay hắn có chút run rẩy.
Hắn là con trai của Vô Thượng Thần Đế, thân là cửu mệnh thiên tử, trải qua cửu sinh cửu thế. Trải qua chín đời này, hắn đều là nhân vật nổi tiếng, tạo nên truyền kỳ.
Khi hắn đang sống ở thời thứ tư, hắn đã được vinh danh là “Thanh Vân kiếm đế” uy danh mạnh mẽ.
Tuy bây giờ bắt đầu lại từ đầu, nhưng tất cả những ý cảnh năm đó vẫn còn rõ nét trong lòng.
Trong ký ức, hắn từng tự tạo ra một chiêu kiếm thức Tu diệp kiếm, thậm chí khi hắn đạt tới cấp kiếm đế thì đó vẫn sát chiêu mạnh mẽ như trước.
Tuy cách mấy đời nhưng hắn vẫn không thể quên được chiêu này.
Tu diệp kiếm, là do lúc đầu ở trong rừng, vào một dịp tình cờ nhìn đồ đệ của mình luyện kiếm thì hắn đã lĩnh ngộ được.
Lá cây rơi xuống, bị kiếm chém thành hai mảnh, đối với kiếm khách mà nói thì cứ chăm chỉ tu luyện là sẽ làm được, không hề khó.
Nhưng khi lá rụng ngập trời, trước khi nó rơi xuống, xuất kiếm liên tục cắt thành các dạng hình thù thì đã khá là khó.
Mà chỉ dựa vào một kiếm đã làm được tới mức này thì càng khó như lên trời.
Năm đó, Tần Ninh đã ngồi khổ thiền dưới gốc cây trăm năm thì cuối cùng mới đạt được thuật kiếm này, cho nên, hắn đã đặt cho nó cái tên Tu diệp kiếm.
Cuối cùng, chỉnh sửa và tổng hợp lại, dung hoà thành một chiêu hoàn hảo, vô hình vô thức.
Tuy chỉ là một chiêu nhưng là một chiêu mạnh nhất, mang lợi suốt đời cho hắn.
Lúc này, nhìn Sở Ngọc Thanh đang đánh giết tới, Tần Ninh mạnh mẽ chém kiếm gỗ trong tay ra.
“Tu diệp kiếm!”
Một kiếm này, không có chiêu thức gì đặc biệt, cũng không có biến hoá nào lạ thường, nhưng Sở Ngọc Thanh trốn không được mà tránh không xong.
Điều quan trọng nhất là, Tần Ninh vừa xuất ra đòn này, trường kiếm trong tay gã dường như không nghe theo sự điều khiển của gã, đến cả hạt giống kiếm ý cũng hoảng loạn.
Sau đó, gã đánh ra một đòn kiếm khí tấn công, chớp mắt loạn chiêu, thay đổi chiêu thức, nhưng lộ trình tấn công lại không tiến mà lùi, xông về phía bản thân gã.
Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này giống như… Sở Ngọc Thanh đang tấn công chính mình?
Đúng vậy, chính là như vậy!
Nhưng lúc này, Sở Ngọc Thanh lại khổ không thể nói.
Uy lực của kiếm bị quay lại toàn bộ, khiến gã đành phải lấy cơ thể của mình để chặn kiếm khí này.
Nhưng, gã đột nhiên nhìn thấy Tần Ninh, nhìn thấy khuôn mặt và nụ cười của Tần Ninh.
Lúc này, gã đã không thể làm được gì.
Chỉ đành giương mắt lên mà nhìn Tần Ninh lại gần gã, chiếc kiếm gỗ kia, phập một tiếng, xuyên vào tim gã!
Bước này nhìn có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến gã không thể tránh cũng không thể ngăn cản.
Tại sao lại như vậy?
Dần dần, Sở Ngọc Thanh cảm thấy ý thức của mình biến mất, tinh thần mơ hồ, hai mắt nặng nề.
Những ánh mắt mà giọng nói ở xung quanh, gã dần không cảm nhận được nữa.
“Ngọc Thanh!”
Trưởng tộc Sở gia, Sở Sơn Hà, lúc này cũng run rẩy bàn tay.
Lão ta có thể an ủi Thẩm Thừa Phong nhưng khi chuyện này rơi trên đầu bản thân thì lão ta lại không thể tự an ủi lấy mình.
Vốn cho rằng chắc thắng rồi, nhưng không ngờ, con trai của mình lại chết.
Hơn nữa, còn bị Tần Ninh dùng… kiếm gỗ mà giết!
Lúc này, đám si mê ban nãy, cùng đám người vây quanh đã ngạc nhiên không thốt ra được lời nào.
Kiếm gỗ… thật sự có thể giết người!
“Giỏi lắm, Ninh ca!”
Lúc này, Tần Hâm Hâm vui mừng nhảy nhót, cơ thể hơn 100 cân của cậu khiến cho cửa lớn Tần gia cũng phải rung lên.
Hai anh em Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đưa mắt nhìn nhau, sửng sốt không thôi.
“Đây chính là Tần Ninh con trai ta sao?”, Tần Thương Sinh sững sờ nói.
“Đại ca, huynh nói gì vậy!”, Tần Viễn Sơn cười nói: “Tinh Môn của Ninh nhi bị phế bỏ không những không ngã gục mà trái lại… trong hoạ có phúc, trở nên càng lợi hại hơn rồi!”
Chính lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Sở Sơn Hà!”
Tần Ninh nhìn Sở Sơn Hà, khuôn mặt lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ có thể gọi ông một tiếng nhạc phụ đại nhân, nhưng bây giờ không thể nào làm vậy nữa. Sở Ngọc Thanh chết rồi, chiếc kiếm gỗ này, coi như là đồ tang lễ ta tặng!”
“So với việc tặng một chiếc quan tài cho Thẩm Uyển, chiếc kiếm gỗ này tuy chỉ là một chút gỗ linh hương, nhưng Ngọc Thanh đại ca thích kiếm nên ta nghĩ, gã sẽ rất hài lòng đấy!”
“Ngươi…”
Sở Sơn Hà nhìn Tần Ninh, không coi hắn như là một thiếu niên nữa.
Thiếu niên mà sâu cay như vậy, từng chữ châu ngọc, xoáy vào lòng người như vậy sao?
“Trưởng tộc Sở!”
Lúc này, Lăng Thế Thành bước ra.
Giống như lúc nãy Sở Sơn Hà an ủi Thẩm Thừa Phong, Lăng Thế Thành cũng an ủi nói: “ Chúng ta đã xem nhẹ thằng nhãi này rồi, nhưng sự việc đã đến nước này thì trận thứ ba này, hãy để con cháu Lăng gia xuất chiêu đi!”
“Trưởng tộc Lăng, ông muốn…”
“Đúng vậy!”
Lăng Thế Thành xoay người, nhìn một thanh niên sau lưng.
Thanh niên đó sải bước tiến lên, thân hình lực lưỡng, vai u thịt bắp, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế trên thân thể như ẩn như hiện gây áp lực cho những người xung quanh.