- Có điều, không phải vi phụ cố ý đả kích ngươi, nhưng mỗi lần người tham dự Đại Nguyên luận võ, cũng không thiếu tồn tại Tụ Nguyên tầng chín, ngươi vừa mới vào Tụ Nguyên Cảnh, mặc ngươi có thiên tư ngang dọc, cũng không thể sánh vai với Tụ Nguyên tầng chín.
Lăng Đông Hành chuyển đề tài, nhắc nhở Lăng Hàn.
Có hùng tâm tráng chí là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức, vậy tuyệt đối là một việc xấu.
Lăng Hàn gật đầu, mỗi một cảnh giới nhỏ đều là một nấc thang, mà ba bậc nhỏ là một bậc thang lớn, chỉ có số ít thiên tài mới có thể vượt qua bậc thang lớn này, vượt cấp chiến thắng.
Hiện tại hắn mới là Tụ Nguyên tầng một, cách Tụ Nguyên tầng chín chênh lệch bao nhiêu? Huống chi có mấy người đã sớm đạt đến Tụ Nguyên tầng chín, chậm chạp không đột phá Dũng Tuyền Cảnh, nhưng có thể đánh bóng trụ cột càng thêm vững chắc, sức chiến đấu tự nhiên lại cao hơn một đoạn.
Nếu như hắn đạt đến Tụ Nguyên tầng một đỉnh cao, lấy uy lực của Ngũ hành nguyên hạch, chiến Tụ Nguyên trung kỳ sẽ có phần thắng rất lớn, nhưng Tụ Nguyên hậu kỳ... phần thắng là năm năm.
- Sau một thời gian, con dự định đi Thất Phong Sơn rèn luyện một phen.
Lăng Hàn mở miệng nói, tuy hắn sớm đã có quyết định như vậy, nhưng vẫn phải nói cho Lăng Đông Hành một tiếng.
Lăng Đông Hành cả kinh, hắn tự nhiên biết Thất Phong Sơn là nơi nào.
Nơi đó là thế giới của yêu thú hoành hành, ở sâu xa còn có tồn tại cực kỳ đáng sợ, ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh cũng không dám thâm nhập! Lăng Hàn chỉ là Tụ Nguyên tầng một, tiến vào Thất Phong Sơn thực sự là quá nguy hiểm.
Loading...
Huống hồ, cách cuối năm chỉ có hai tháng thời gian, coi như vào núi rèn luyện, cũng không thể thu được tiến bộ quá lớn.
- Phụ thân yên tâm, con chỉ ở khu vực bên ngoài, sẽ không thâm nhập vào sâu.
Lăng Hàn cười nói, hắn xác thực không có dự tính như vậy, bởi vì võ giả phát hiện Địa Long thảo chỉ là Tụ Nguyên tầng chín, đâu có thể nào thâm nhập sâu trong Thất Phong Sơn.
Lăng Đông Hành vẫn không yên lòng, nhưng biết nhi tử lớn rồi, không thể mọi chuyện đều nghe mình, chỉ có thể dặn dò, cũng may Lăng Hàn không có ý định lập tức xuất phát.
Hai cha con lại nói việc nhà một lát, Lăng Hàn trở lại trong phòng, cẩn thận tắm rửa một phen, tẩy đi phong trần trên người, lấy quần áo mới thay, nhưng mà cảm giác thấy hơi chật.
Hắn đang ở tuổi phát triển, mà một tháng này rèn luyện dã ngoại, không chỉ cao hơn một chút, vóc người cũng khỏe mạnh rất nhiều, nên mặc quần áo cũ mới cảm thấy nhỏ hơn một chút.
Cũng may Lăng gia không thiếu tiền, Lăng Hàn gọi hạ nhân tới, sau khi để hắn lấy số đo thật, thì lập tức đi vải điếm mua quần áo, nhưng nhìn thấy Lưu Vũ Đồng, không khỏi gọi hạ nhân kia lại, để Lưu Vũ Đồng cũng báo số đo, thay nàng mua chút quần áo về.
Buổi tối dự tiệc, tiểu thị nữ mỹ lệ này đương nhiên cũng phải đi cùng.
Không lâu lắm, hạ nhân liền mang về một đống y vật, kiểu dáng nam nữ mỗi người có mười mấy bộ, Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng chậm rãi chọn, Lăng Hàn chọn rất nhanh, nhưng Lưu Vũ Đồng thì thử một cái lại một cái, thật giống như cái nào cũng không quá hài lòng, rất quan tâm với mỗi một bộ.
Mãi đến tận mặt trời sắp xuống núi, Lưu Vũ Đồng mới chọn một bộ, sau khi thay đổi, Lăng Hàn không khỏi huýt sáo một tiếng.
Thực sự là đẹp.
Nàng vốn là mỹ nhân tuyệt sắc, lúc này thay một bộ y phục màu thủy lục, hoàn toàn thể hiện ra vóc người của nàng, bộ ngực căng tròn, eo thon, cái mông hơi nhếch lên, lại phối với hai chân dài, tràn ngập nữ nhân vị a.
Nàng còn cố ý trang điểm nhẹ, để ngũ quan có vẻ càng thêm rõ ràng, quả thực mê chết người.
Nhìn thấy dáng dấp của Lăng Hàn hơi có chút khiếp sợ, Lưu Vũ Đồng không khỏi đắc ý, nàng vẫn bị Lăng Hàn dọa sợ, hiện tại rốt cục gỡ một bàn, để trong lòng nàng đắc ý, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.
Nguyên bản nàng là mỹ nhân băng sơn, hiện tại phá băng nở nụ cười, thực sự là quyến rũ ướt át, phong tình vạn chủng, dù lấy tâm tính của Lăng Hàn, con mắt cũng có chút đăm đăm.
- Đi thôi!
Lưu Vũ Đồng hơi giương cái cằm giống như bạch ngọc lên, hình thành một vòng cung khiến người động lòng, có vẻ có chút kiêu ngạo.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, mọi cử động đều khiến tâm thần người ta thoải mái.
Nhưng sau khi ra cửa, Lưu Vũ Đồng lại che mặt, ẩn đi dung nhan, để Lăng Hàn thầm kêu đáng tiếc, đồng thời lại có chút đắc ý, bởi vì dung mạo của nàng, chỉ có một mình hắn mới có thể thưởng thức.
- Đúng rồi, ngươi biết Đại Nguyên thành có thiên tài kiệt xuất nào không?
Vừa đi, Lăng Hàn vừa nói.
Lưu Vũ Đồng hơi dừng một chút, nói:
- Ngươi muốn tham gia Đại Nguyên luận võ?
- Ngươi đúng là thông minh.
Lăng Hàn cười.
- Vũ Quốc mỗi cách ba năm, đều sẽ tiến hành một lần tỷ võ toàn quốc, nếu như ngươi ở Đại Nguyên luận võ, có thể lọt top năm mươi, còn có thể tiến vào Hổ Dương Học Viện.
Lưu Vũ Đồng nói.
- Này vốn là chuẩn bị nhân tài cho Vũ Quốc.
Thì ra là như vậy, đây cũng không phải là tiêu chí của Đại Nguyên thành a.
- Thiên tài...
Lưu Vũ Đồng suy nghĩ một chút, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:
- Hoàng Đô cách nơi này quá xa, ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết có một người, bởi vì hắn cũng là học sinh của Hổ Dương Học Viện.
- Ai?
Lăng Hàn thuận miệng hỏi.
- Thích Vĩnh Dạ, là con thứ tư của Đại Nguyên vương, người người đều xưng là Vĩnh Dạ Vương, xác thực thiên phú trác việt, sức chiến đấu siêu phàm, lúc ở Tụ Nguyên tầng sáu đã từng chém giết cường giả Tụ Nguyên tầng tám.
Lưu Vũ Đồng không che dậy vẻ khâm phục, đánh bại và chém giết đó là hai việc khác nhau.
- Ba năm trước hắn là Tụ Nguyên tầng sáu, thu được tên thứ hai của Đại Nguyên thành. Hiện tại, hắn hẳn là Tụ Nguyên tầng chín.
Đây quả thật là một đối thủ mạnh. Chiến ý của Lăng Hàn dâng trào, đối thủ như vậy giẫm lên mới đủ thoải mái.
Hai người tới chỗ Lăng Đông Hành, ba người đồng thời lên xe ngựa, từ đại trạch Lăng gia xuất phát, mà theo sát bọn họ, còn có ông cháu Lăng Trọng Khoan, tương tự ngồi trên một chiếc xe ngựa.
- Phụ thân, ngài vẫn chưa giải quyết bọn họ?
Lăng Hàn hỏi.
- Dù sao Lăng Trọng Khoan cũng là Đại chấp sự, huống hồ lại kinh doanh nhiều năm, thế lực thâm căn cố đế, tuy ta nhổ một ít, nhưng không phải trong thời gian ngắn có thể giải quyết triệt để.
Lăng Đông Hành hơi nhướng mày, cũng có vẻ hơi khó chịu.
Đối với chuyện ông cháu này lại dám đoạt tiêu chuẩn tiến vào Hổ Dương Học Viện của con trai hắn, quả thực vô liêm sỉ!
Lăng Hàn gật đầu, nói đến nói đi vẫn là vấn đề thực lực, nếu như Lăng Đông Hành là Dũng Tuyền Cảnh, cho Lăng Trọng Khoan một trăm lá gan cũng không dám có chút dị tâm.
Xe ngựa lăn bánh, đại khái gần hai mươi phút sau, bọn họ liền đến trước cửa Trình gia đại trạch.
Trình gia là một nhà giàu khác của Thương Vân Trấn, dinh thự đương nhiên không phải người bình thường có thể so sánh, diện tích có mấy chục mẫu, tường cao sừng sững, như một cự thú nằm rạp.
Bởi vì ngày hôm nay mời không chỉ Lăng gia, mà là hết thảy gia tộc có chút thế lực trong trấn, đều thu được thiệp mời, bởi vậy Trình gia trải thảm hồng từ cửa lớn, tám hạ nhân phân đứng hai bên, đến một khách nhân liền cao giọng hét, trong phủ tự nhiên có người ra nghênh tiếp.
Ba người Lăng Hàn vừa đến, một tên hạ nhân lập tức hét cao lên:
- Quý khách đến!
- Ha ha, Lăng huynh, chờ ngươi đã lâu!
Một trung niên đi ra đón, chắp tay với Lăng Đông Hành, mặt như trùng tảo, thân hình khôi ngô, chính là Trình gia gia chủ Trình Văn Côn.